Tháng này nhìn trúng vài dự án chuyển thể nhưng không lấy được dự án nào, đây đúng là chuyện hiếm thấy mà.
Không cần suy nghĩ thì Triệu Hải cũng biết chắc chắn đang có người muốn nhắm vào mình.
Nhưng người đó là ai?
Chẳng lẽ là lão Lý tổng đối thủ muôn thuở của ông ta hay sao?
Nhưng tại sao Ảnh Thị Trung Nam lại mua bản quyền nhiều dự án chuyển thể như vậy chứ? Đối với lĩnh vực điện ảnh thì các tác phẩm chuyển thể từ tiểu thuyết đâu kiếm được bao nhiêu tiền chứ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Hải quyết định gọi điện cho Lý tổng.
Sau khi Lý tổng nhận điện thoại thì chỉ nói với ông ta một câu.
“Triệu tổng, tôi khuyên ông nên suy nghĩ kỹ một chút, gần đây bản thân ông đã đắc tội với ai đi.”
Nói xong, thì Lý tổng liền cúp điện thoại.
Triệu Hải nghe ý tứ của ông ta như vậy liền biết người đó là ai.
Người này không phải là Lý tổng, nhưng lại có quen biết với Lý tổng.
Đối tượng tình nghi trong đầu ông ta dần thu hẹp lại.
Còn chưa đợi ông ta sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu mình thì thư ký đã vào thông báo một tin dữ nữa.
“Triệu tổng, không xong rồi, hiện tại đoàn phim Thập Tam Nương không thể tìm được diễn viên quần chúng!”
Không thuê được diễn viên quần chúng sao?
Đây cũng là tình huống ông ta chưa gặp bao giờ.
Từ trước đến nay trong ngành luôn có rất nhiều diễn viên quần chúng, từ trước đến nay chỉ có diễn viên quần chúng là người không thể sống khi thiếu đoàn làm phim tìm đến, làm gì có chuyện đoàn làm phim tìm không được diễn viên quần chúng cơ chứ.
“Sao lại thế này?”
Thư ký hít một hơi thật sâu rồi nói: “Nghe nói đoàn làm phim Đồ Long cũng đang quay vài cảnh ở gần đó, họ đã dùng giá gấp đôi để mời hết tất cả diễn viên quần chúng đi rồi.”
“Cái gì?”
Lúc này trong đầu Triệu Hải chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Hồ Trân Trân cô ta có bệnh sao?”
Đoàn làm phim Đồ Long đã đóng máy từ lâu rồi, vậy mà còn mời diễn viên quần chúng sao, rõ ràng cô đang cố tình đây mà.
Dùng giá gấp đôi để bao hết toàn bộ diễn viên quần chúng, đây là ngại mình nhiều tiền quá nên muốn đốt tiền hay sao?
Nhưng nghĩ lại thì, còn không phải là do cô ta có tiền nên tùy hứng muốn làm gì làm hay sao.
Chuyện này Triệu Hải không cần đoán cũng biết.
Chuyện này do ai làm thì đã quá rõ ràng rồi.
Thư ký thấy sắc mặt ông ta không vui, liền căng da đầu báo cáo tiếp chuyện tiếp theo.
“Triệu tổng, bên kia đã ra một thông báo rằng có bao nhiêu diễn viên quần chúng thì họ bao bấy nhiều, toàn bộ đều trả tiền công gấp đôi.”
Đây là muốn ngăn chặn diễn viên quần chúng đến đoàn làm phim của ông ta đây mà.
Ông ta cúi đầu tay siết chặt thành quyền, mắng một tiếng: “Con mẹ nó.”
Triệu Hải còn chưa kịp mắng thêm câu thứ hai, thì những người ở hội đồng quản trị đã đẩy cửa đi vào.
“Triệu Hải, ông đang làm gì vậy hả, vì sao lại hứng lên rồi đụng vào Hồ Trân Trân vậy chứ!”
“Ông là người tổng giám đốc của Truyền Thông Giai Nhân ông nên có trách nhiệm với công ty đi, đừng có mà lợi dụng chức vụ của mình để thỏa mãn mấy cái thú vui ích kỷ của ông nữa.”
“Hiện tại ông phải đi xin lỗi Hồ tổng ngay phải làm cho cô ấy cảm nhận được thành ý của chúng ta, và tha cho chúng ta một con đường sống.”
“Nếu đoàn phim cứ liên tục gặp chuyện như vậy thì sẽ thua lỗ một khoản lớn đấy, Hồ Trân Trân có thể đập tiền vào đó gắng gượng được, nhưng chúng ta thì không đâu.”
Triệu Hải bị mắng như điên.
Trong sự mắng nhiếc của mọi người ông ta buộc phải cầm lấy điện thoại, rồi liên lạc với dãy số mà hội đồng quản trị cho.
“Hồ tổng, thực xin lỗi, lúc trước là do tôi không hiểu chuyện thành thật xin lỗi cô rất nhiều, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi và tha cho Truyền Thông Giai Nhân.”
Hồ Trân Trân ở đầu dây bên kia cười một tiếng.
“Triệu tổng à, tôi rất lấy làm tiếc khi làm quen với ông bằng cách này đấy.”
“Lời xin lỗi của ông tôi sẽ nhận, hy vọng sau này ông nên biết chừng mực một chút.”
Ông ta đã từng tuổi này rồi mà còn bị một người trẻ hơn giáo dục như vậy.
Sau khi cúp điện thoại mặt Triệu tổng đỏ bừng, hận không thể từ chức ngay tại chỗ này.