Ở địa điểm này có năm mái vòm hình bầu dục được sắp xếp ngay ngắn với nhau, nhìn qua giống như năm cái chuồng gà đẻ trứng vàng vậy
Hồ Trân Trân không nhịn được mà “Oa” một tiếng.
Lưu An đang ngồi ở phía trước quay đầu lại nhìn: “Bà chủ, làm sao vậy?”
“Không có việc gì, khụ khụ.” Hồ Trân Trân liếc nhìn sang chỗ khác: “Mấy quả cà chua của cô bé kia to quá.”
Đúng thật sự là như vậy.
Hồ Trân Trân chỉ nhìn thoáng qua bên ngoài thì liền thấy được những trái cà chua to tướng của cô bé trong dòng người tấp nập.
Những trái cà chua của những đứa trẻ khác đều chỉ to bằng nắm tay trẻ em, nhưng trái cà chua của cô bé này lại to bằng một nắm tay của người lớn, đặt mua ở ngoài thị trường cũng hiếm thấy loại quả giống vậy lắm.
Sự chú ý của Lưu An cũng bị dời đi rồi.
Hồ Trân Trân nhẹ nhàng thở ra, rồi hỏi Tiểu Kim: [Năm địa điểm này có thể cho thuê không?]
Nếu có thể cho người nổi tiếng thuê để tổ chức mấy buổi hòa nhạc, thì tiền lời một tháng cũng bằng nửa năm doanh thu của nông trại Bách Hoa rồi.
[Có thể, ký chủ cứ tuỳ ý nơi này đã thuộc về ngài rồi.]
Sau khi nghe được lời khẳng định của Tiểu Kim, Hồ Trân Trân nhanh chóng gửi tin nhắn cho Trần Khai kêu hắn quay lại xử lý việc này.
Có lẽ Ảnh Thị Giang Hồ cũng nên thành lập một công ty con chuyên về sản xuất âm nhạc.
Có nhiều địa điểm tốt như vậy, nếu không tổ chức concert ở đây sẽ rất đáng tiếc.
Hồ Trân Trân nhìn thoáng qua thấy địa điểm này trải dài từ Nam ra Bắc, vừa hay tạo thành một đường thẳng trên bản đồ.
“Cũng tốt, đặt tên công ty mới là Giang Hồ Tiền Tuyến đi.”
“Hả? Bà chủ chuẩn bị thành lập công ty mới sao?”
Lưu An ngồi ở ghế trước quay đầu hỏi cô một câu.
“Đúng vậy, anh thấy cái tên này như thế nào, có phù hợp với công ty âm nhạc không?”
Hồ Trân Trân thật lòng muốn hỏi hắn, rốt cuộc cái tên này cô cũng chỉ thuận miệng nghĩ ra mà thôi.
Nhưng Lưu An lại hiểu sai ý của Hồ Trân Trân nên vội vàng đáp.
“Đương nhiên là hay rồi bà chủ, vừa nghe đến cái tên thôi là đã thấy hoành tráng rồi, cái tên này giống như ranh giới giữa hai nơi vậy nghe rất nghệ thuật luôn!”
Hồ Trân Trân nhìn đường thẳng trên bản đồ, không có mặt mũi để giải thích nên ngượng ngùng cười.
“Ha ha ha, anh hiểu khá rõ đấy chứ.”
“Đây đều là do bà chủ dẫn dắt tốt hết đấy, trước kia tôi không muốn đọc sách dưới sự ảnh hưởng của bà chủ thì bây giờ tôi đã bắt đầu xem tiểu thuyết võ hiệp rồi, đây chính là một sự tiến bộ rất lớn!”
Hoá ra dưới sự ảnh hưởng của cô, thứ hắn xem được chỉ là mấy cuốn tiểu thuyết thôi sao.
Hồ Trân Trân suy nghĩ thật kỹ sau đó quyết định phê phán hành vi này của nhân viên nhà mình.
“Đọc sách thì anh cũng không thể chỉ xem mỗi tiểu thuyết võ hiệp không được, phải xem cả những thể loại khác để làm thế giới tâm hồn mình phong phú hơn chứ.”
Lưu An cười ha hả hai tiếng, liền tỏ vẻ: “Được! Buổi chiều tôi sẽ mua thêm bốn quyển tiểu thuyết tiên hiệp để xem.”
Sau khi Trần Khai quay về liền ngồi lên ghế lái phụ, thì liền nói với Hồ Trân Trân.
“Thưa bà chủ hai giờ chiều tôi sẽ tới trước công ty, tôi và thư ký của ngài sẽ đi đến sân khấu đó một chuyến.”