Sau khi nói câu đó xong thì Trần Khai còn cố ý quay trở lại phòng.
Trên bàn có trang trí một bồn hoa mô hình người giả đang cầm một chiếc dù nhà.
Trần Khai cầm cây dù nhỏ đó ra sân sau, đưa cho con chuột màu vàng đang nằm bên cạnh đống quả hạch.
Sau khi nhận được món quà này, Chi Chi trông có vẻ rất vui.
Chiếc ô nhỏ nằm trong tay của con chuột vàng, bởi vì do bàn tay nên nó không thể dơ thẳng lên để che hết đầu mình được.
Nhưng nó cũng học theo Hồ Trân Trân đội chiếc dù lên đầu.
Một con chuột vàng đang đội chiếc dù giấy ở trên đầu, trông rất ngây thơ chất phác.
“Cảm ơn, anh về nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều anh còn phải đi đến sân khấu đó nhớ chụp nhiều hình mang về.”
Nhắc tới chuyện buổi chiều thì Trần Khai cũng không từ chối ý tốt của Hồ Trân Trân nữa.
Cho dù nơi đó có gần nhất đi chăng nữa cũng phải đến nửa đêm mới quay về.
Trước khi đi thì Trần Khai cần thu dọn một số đồ đạc.
“Vâng, nếu bà chủ có chuyện gì thì cứ gọi Lưu An, tôi sẽ kêu Lưu An ở phòng chờ đợi lệnh.”
“Yên tâm đi.” Hồ Trân Trân xua tay: “Tạm thời cũng không có chuyện gì đâu.”
Việc duy nhất cô cần làm lúc này chỉ là ngồi đợi con chuột bạc quay về, để nhìn xem rốt cuộc nó sẽ mang về cho cô món bảo vật nào.
Không để cô chờ đợi quá lâu.
Trong khi Hồ Trân Trân chơi vài ván Anipop, thì Chi Chi đã chuyển đồ vào nhà.
Xem ra Chít Chít đã quay trở lại!
Hồ Trân Trân lập tức đứng dậy, nhìn bốn phía.
Nhưng ngoại trừ cô đang ngồi ở đây, thì không có ai cả, xung quanh đều có bồn hoa nên tầm nhìn của cô bị hạn chế, cũng không thấy Chít Chít đang ở đâu nữa.
“Chít chít chít chít!”
Nghe được tiếng kêu, Hồ Trân Trân mới biết được Chít Chít đang ở đâu, cô ngồi xổm xuống nhìn về phía dưới của ghế dựa.
Nhưng vừa thấy thì cô khá bất ngờ Chít Chít thực sự đã mang về một món bảo vật lớn cho cô.
Thứ này rất nặng, Chít Chít phải đẩy nửa ngày mới đưa nó đến gần được cái ghế của Hồ Trân Trân.
Đây là một con dấu làm bằng ngọc.
Phía trên dính rất nhiều bùn cô không biết Chít Chít tìm thấy thứ này ở đâu nữa, nhưng cô có thể nhìn ra được tên nhóc này đã mệt gần chết rồi.
Hồ Trân Trân vội vàng lấy nước trái cây trên bàn mình lại đây, đổ một ít vào nắp bình rồi để trước mặt Chít Chít.
Chú chuột nhỏ thấy vậy cũng không khách khí, liền bưng cái nắp lên uống hết một hơi ngon lành.
“Ực ực!”
Nó để đồ vật tại đây, cúi chào Hồ Trân Trân rồi lao về nhà.
Hồ Trân Trân thấy bộ lông vàng đang lấp ló ở ngoài cửa, cô đoán chắc là vợ của Chít Chít là Chi Chi đang gọi nó về.
“Vất vả rồi Chít Chít Chi Chi!”
Hồ Trân Trân nói lời cảm ơn với hai chú chuột nhỏ, mặc kệ món đồ đó rất dơ cô cũng mang con dấu làm bằng ngọc ấy vào nhà.
Vì buổi chiều Trần Khai sẽ rời khỏi nhà, nên nhiệm vụ chăm sóc Hồ Trân Trân sẽ giao cho Lưu An.
Lưu An là một người rất cẩn thận, tuy đang ngồi ở phòng khách, nhưng sự chú ý đều đặt ở sân sau.
Khi Hồ Trân Trân vừa bước vào thì hắn đã nghe được tiếng động, nên liền đứng dậy chào hỏi cô.
Nhìn thấy tay bà chủ đầy bùn đất cầm một hòn đá lớn đi vào, Lưu An sững sờ một chút rồi mới đưa tay định cầm lấy vật đó.