Cho nên mới có một đội cảnh sát được điều đến để nhanh chóng duy trì sự trật tự.
Lúc đó Tô Triệu đã ngơ ngác đứng trên sân khấu, cậu ta vẫn còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng rất nhanh ánh đèn flash từ khán giả và mồ hôi chảy khắp người đã nhắc nhở anh ta.
‘Đây không phải là mơ!’
Lúc Tô Triệu bước xuống sân khấu giống như một người bị mất trí nhớ vậy, không thể nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra trên sân khấu, cậu ta chỉ nhớ rõ từng ánh đèn flash chiếu vào mình, cùng những tiếng hoan hô rất lớn.
“Như thế nào? Còn không mau lấy lại tinh thần!”
Người đứng bên cạnh vỗ nhẹ vai cậu ta: “Tỉnh tỉnh, nghĩ buổi tối nên ăn gì đi chúng ta đi ăn mừng một chút!”
Tô Triệu quay đầu nhìn lại thì thấy trợ lý của mình - anh Triệu.
Đúng rồi, sân khấu đã kết thúc…
Tô Triệu giống như người mới hoảng hốt tỉnh lại trong cơn mơ.
“Anh Triệu, anh muốn ăn gì?”
“Cá ếch mỹ thì sao? Cậu có ăn được cay không?”
Ca sĩ đều tương đối chú ý đến phương diện ăn uống, sau khi sử dụng giọng mình với cường độ cao để biểu diễn lâu như vậy, Tô Triệu sẽ luôn chú ý đến điều này mà không ăn những đồ quá cay.
“Buổi tối ăn món gì thanh đạm đi.”
Trợ lý vừa nghe cậu ta nói vậy cũng đồng ý dù sao nghệ sĩ không thể giống người thường đi, từ ngày hôm nay coi như Tô Triệu đã chính thức xuất đạo trong giới rồi, nói không chừng về sau còn phải quản lý vóc dáng không thể ăn uống giống anh ta được.
“Vậy đi ăn cháo đi.” Tiện thể trợ lý nói qua chuyện khác.
“Nghe nói hiện tại lượng fans hâm mộ trên Weibo của cậu đã vượt mốc 500 nghìn rồi đấy, Hồ tổng nói sẽ cho những nhân viên bộ phận truyền thông nghỉ để đi teambuilding, chờ qua đợt quảng bá này xong có khi cậu cũng sẽ có vài ngày nghỉ đấy.”
Tô Triệu không quá trông mong vào kỳ nghỉ nên chỉ cười nói theo anh ta.
“Chờ qua khoảng thời gian bận rộn này rồi nói sau, gần đây chúng ta chẳng có chút thời gian rảnh nào có.”
Nói xong câu đó xe liền đi đến địa điểm mới.
Bọn họ vốn đang ở trung tâm thành phố tùy ý lái xe một chút cũng có thể tìm được một tiệm cháo gần đó.
Tô Triệu chỉ hát một chút trên sân khấu mà đã trở nên nổi tiếng trên mạng xã hội rồi, nhưng đối với những người đi đường trên quảng trường, cậu vẫn là người xa lạ không quen mặt như cũ nên cũng chẳng cần phải hoá trang chút nào.
“Đi thôi, xuống xe rồi nhanh đi ăn cơm thôi lát nữa chúng ta phải về khách sạn nghỉ ngơi sớm để sáng mai còn có chuyến bay đến thành phố khác nữa.”
Đối với lịch trình Tô Triệu cũng nắm khá rõ ràng.
Hồ Trân Trân có đề cập qua với cậu ta một lần cậu ta cũng nhớ rõ trong lòng.
Nhưng anh Trương trợ lý của Tô Triệu lại nghĩ ngược lại với cậu, nên sau khi nói xong mới đi xuống đi ăn cơm với cậu
Ở bên này bọn họ vui vẻ ăn mừng thì các nhân viên trong bộ phận truyền thông của công ty Âm Lạp không có vui vẻ như vậy.