Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến (Dịch Full)

Chương 606 - Chương 606 - Chương 606

Chương 606 - Chương 606
Chương 606 - Chương 606

Trần Chi lập tức đứng dậy chỉnh sửa lại dáng vẻ của mình, cố gắng không để lộ ra sơ hở.

Nhưng sự ngụy trang của cô ta không còn kịp nữa rồi

Hôm nay Bạch tổng đặc biệt đến đây vì muốn tìm cô t.a

“Cô tuyệt thật đấy Trần Chi, áp bức quản lý bộ phận truyền thông từ chức, rồi còn khiến cho Hứa Kiệt trực tiếp huỷ hợp đồng với công ty, tôi nghĩ nếu để cô tiếp tục quản lý Âm Lạp thêm hai năm nữa chắc công ty đóng cửa luôn quá.”

Vừa nghe lời này, ngay cả cười Trần Chi cũng không làm được nữa.

“Bạch tổng đừng nghiêm trọng như vậy quả thật chuyện này là do lỗi của tôi, không suy xét đến cảm giác của Hứa Kiệt ngài cứ yên tâm, chỉ cần tôi nói chuyện một chút thì có thể đem người trở về rồi.”

“Khẳng định?”

Bạch tổng không tin một lời nào của cô ta: “Cô lấy cái gì để khẳng định, tôi nghe nói Hứa Kiệt đã tiếp xúc với phía Hồ Trân Trân rồi.”

“Về phương diện tiền bạc cô chẳng có nhiều tiền bằng Hồ Trân Trân, về phương diện cảm tình mà nói Hứa Kiệt đã chết tâm với Âm Lạp từ lâu rồi, cô lấy cái gì mà bảo đảm cậu ta sẽ quay về?”

Trần Chi bị ông ta nói đến á khẩu không biết nói gì nên chỉ có thể nói: “Xin ngài hãy cho tôi một cơ hội Bạch tổng, tôi nhất định sẽ đem người trở về và thay đổi cách làm việc tốt hơn.”

“Tôi đã vì công ty mà làm việc đóng góp không ít thành tựu cho công ty, Bạch tổng xin ngài hãy tin tưởng tôi một lần, tôi nhất định sẽ đưa Âm Lạp quay trở lại đỉnh vinh quang lần nữa.”

Bạch tổng xua tay trong ánh mắt không che giấu được sự chán ghét trong mắt mình

“Trần Chi tôi đã cho cô cơ hội rồi nhưng chính cô không biết quý trọng.”

“Những người khác trong ban giám đốc sẽ đến đây, mười phút sau, chúng tôi sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị, thảo luận về vấn đề này, cô chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Sắc mặt Trần Chi trở nên trắng bệch.

“Bạch tổng tôi thật sự có thể điều hành được Âm Lạp, ngài…”

Căn bản Bạch tổng chẳng muốn nghe mấy lời nói vô dụng như vậy nữa, ông ta xua tay: “Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, mười phút sau đến phòng họp để tham gia cuộc họp.”

Đây là câu cuối cùng ông ta để lại cho Trần Chi.

Câu nói này đã khiến Trần Chi cứng đờ tại chỗ.

Cô ta ngước mắt lên biết rằng bản thân mình không có cơ hội, nhìn văn phòng đã làm việc trong nhiều năm lần cuối.

Ở bức tường phía sau cô ta có treo bức tranh thư pháp của người thầy mà cô ta ngưỡng mộ nhất.

Bốn chữ Tham Vọng Lớn Lao, hiện giờ cảm thấy nó rất mỉa mai.

Trong lòng Trần Chi cảm thấy rất đau khổ, ngay cả thời gian để thở cũng không có, thư ký đã đến gõ cửa phòng cô ta.

“Trần tổng đến lúc mở cuộc họp rồi.”

Bình Luận (0)
Comment