Ông ta vừa mới ra khỏi tiểu khu được một phút, thì đã thấy xe cảnh sát hướng về phía tiểu khu rồi.
Mí mắt phải ông ta giựt một chút, giống như là đang nhắc nhở cảnh sát đến bắt ai.
Ông ta sợ mình làm cho cảnh sát chú ý, nên liều mạng bước chân nhanh hơn chứ không dám chạy.
Thật vất vả lắm mới đi ra được đường lớn nhưng chẳng thấy chiếc taxi nào cả
Điều này làm cho Bạch tổng trở nên lo lắng.
Ông ta đã để điện thoại ở trong phòng, căn bản không có mang theo bên mình.
Trên người ông ta chỉ có tiền mặt và hai thẻ ngân hàng đứng tên mình.
Không thể tìm được taxi xung quanh đây, nên Bạch Thông chỉ có thể đi ra ngoài nhìn xung quanh để kiếm một chiếc taxi.
Đã vào đầu mùa đông rồi nên thời tiết buổi tối rất lạnh.
Bạch Thông mặc bộ quần áo hip hop, bên dưới là tay áo dài nhưng rất mỏng ở bên ngoài là chiếc áo khoác rộng thùng thình với tay áo dài.
Bộ trang phục này không chỉ lạ mà rất khó để giữ ấm.
Theo kế hoạch của Bạch Thông thì ông ta phải bắt xe rời khỏi tiểu khu.
Nhưng không ngờ đến bây giờ bước đơn giản nhất trong kế hoạch có muốn thực hiện cũng không thực hiện được
Ước chừng đi ra hơn 1000 mét, thì ông ta mới nhìn thấy được bóng dáng của một chiếc xe taxi.
“Tài xế!”
Ông ta liều mạng vẫy tay để đón xe, cố gắng dừng chiếc taxi treo biển đỏ đang chờ khách. Theo lý mà nói trong tình huống này tài xế sẽ không dừng xe.
Nhưng lúc này hình như vận may của Bạch Thông tốt lên thì phải.
Chiếc taxi vốn đang đi thẳng thì đột nhiên rẽ vào bên đường rồi dừng lại trước mặt ông ta.
Ông ta gấp gáp không chờ được nữa liền leo lên ngồi ở ghế sau, làm ngơ vị khách đang ở trên xe mà nói thẳng: “Lái xe, đi đến biển Bạc.”
Khi ông ta đang nói chuyện, thì một vị khách khác đỡ lên tiếng nói với tài xế: “Khóa cửa.”
Bạch Thông mới vừa phản ứng lại một giây, mồ hôi lạnh đã chảy xuống.
Đáng tiếc lúc này, ông ta có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi
Ở băng ghế sau chật hẹp, người cảnh sát đầy kinh nghiệm chỉ dùng hai đòn đã đè ông ta xuống rồi.
Đây cũng coi như đáp ứng một nửa yêu cầu của Bạch Thông.
Ông ta muốn đi đến biển bạc, cảnh sát liền tặng cho ông ta còng tay bạc.
“Rút quân, đã bắt được người rồi.”
Bạch Thông đang bị đè xuống ở phía sau một cách chật vật, nghe được tiếng nói của vị cảnh sát ở đầu dây bên kia.
“Đội trưởng Chu đã bắt được người rồi sao? Không phải chứ anh còn chưa tới mà?”
Nói đến việc này thì cũng thật tình cờ hôm nay đội trưởng Chu vốn dĩ đã tan làm
Sau khi nhận được báo án thì tổ đã bố trí anh ta tăng ca, anh ta đã về rồi nên trực tiếp bắt một chiếc taxi đến.
Không ngờ lại gặp được Bạch Thông đang bắt taxi để bỏ trốn.
“Nếu không thì nói do vận khí của tôi tốt đi.”
Độ trưởng Chu nói một câu như vậy, Bạch Thông đã bị anh ta đè đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Thật xui xẻo mà, sao mình lại xui xẻo như vậy chứ.
Dù trong lòng có hận thù đến mấy, thì cũng không thể thay đổi một sự thật rằng ông ta đã bị đưa vào tạm giam tại Cục Cảnh Sát.