Hồ Trân Trân rất sảng khoái đồng ý, ở phương diện này thì công ty cô không có một nhược điểm nào cả.
Nhưng trong lời của vị lãnh đạo là sẽ có vài người dẫn đầu nhưng chưa được công bố, chuyện này rõ ràng có thể thu được lợi ích, mặc kệ ngày thường mối quan hệ có như thế nào đi chăng nữa, đến lúc cạnh tranh thì phải cạnh tranh.
Lý tổng ngẩng đầu lên, chờ Hồ Trân Trân nói xong thì lịch sự đề cử chính bản thân mình.
“Những năm gần đây Ảnh Thị Trung Nam vẫn luôn tích cực phối hợp với các công tác của chính phủ, đặc biệt ở phương diện thuế chúng tôi vẫn luôn nộp đầy đủ chứ không có kéo dài, còn ở phương diện quản lý nghệ sĩ……”
Lý tổng nói rất lưu loát thái độ cũng rất tự tin, vị lãnh đạo lớn cúi đầu nhìn lướt qua tư liệu những điều ông ta nói quả thật đúng là sự thật, nên cũng không tiếc lời khích lệ.
“Rất tốt những năm gần đây Ảnh Thị Trung Nam cũng làm không tồi chút nào, kế hoạch Trời Quang này cần một người lãnh đạo tốt như Lý tổng.”
Chỉ trong vòng hai phút mà đã chọn được hai người dẫn đầu rồi làm cho những người còn lại không khỏi nóng lòng.
Lãnh đạo đã nói là muốn chọn vài người dẫn đầu, nhưng theo lý mà nói số lượng chắc chắn sẽ không vượt qua năm người, thậm chí có khả năng chỉ có ba người mà thôi.
Cơ hội đã bày ra trước mắt rồi mà trơ mắt nhìn nó bị cướp đi, những vị chủ công ty khác sao mà không nóng nảy được chứ.
Bọn họ chỉ hận hằng ngày mình không làm tốt công tác nộp thuế nên trong lòng không có đủ sự tự tin, cũng không dám đứng lên tự đề cử chính mình như Lý tổng.
Đây cũng chính là sự thật.
Ở đây nhiều người như vậy, luôn có mấy người không biết xấu hổ, lúc này lại xung phong nhận công việc này trở thành người dẫn đầu.
Tuy những lợi ích có được khi trở thành người dẫn dầu cho dự án này chưa được đề cập đến, nhưng đối với mọi người mà nói một khi vị lãnh đạo lớn đã đề cập đến kế hoạch này thì việc trở thành người lãnh đạo cho kế hoạch Trời Quang chẳng có hại gì cả.
Một nhóm người to lớn mỗi người đều có mỗi suy nghĩ riêng cho đến khi kết thúc cuộc họp.
Sau khi cuộc họp kết thúc vị lãnh đạo lúc nãy phát biểu đã cố ý mở lời mời những người dẫn đầu ở lại dự một cuộc họp nhỏ.
Sau khi biết được còn có một cuộc họp nhỏ diễn ra sau đó, những vị chủ công ty rời đi chỉ hận không thể tự đề cử bản thân mình lúc nãy.
“Sớm biết thế thì tôi đã tự đề cử bản thân mình rồi.”
Khi bước ra khỏi cổng chính Hoàng tổng của Giải Trí Phi Thường lẩm bẩm vài câu, hiển nhiên là không cam lòng.
Ông chủ công ty đang đi bên cạnh ông ta nghe vậy liền bật cười.
“Thôi đi, nếu có thể tự đề cử đi chăng nữa thì ông có đủ can đảm để mở miệng đề cử bản thân mình sao?”
Ngụ ý của ông ta cũng rất rõ ràng.
Còn không phải là do có tật giật mình trong lòng biết công ty của mình có vấn đề, nên mới không dám giơ tay lên làm người dẫn đầu dự án hay sao?