Năng lực của một người là hữu hạn nên không gây ảnh hưởng quá nhiều đến quá trình quay phim và kịch bản, nếu có nhiều nhà đầu tư tham gia vào thì có thể nâng cao chất lượng bộ phim nên Hồ Trân Trân cũng sẵn sàng hoan nghênh bọn họ.
Dù sao cô còn phải dùng tiền để lo rất nhiều việc, ngoại trừ đầu tư cho điện ảnh ra cô còn phải đầu tư vào mảng nhạc phim và tiền lương khi ký hợp đồng với người mới nữa.
Nếu cứ tính như thế thì chi phí Hồ Trân Trân chi ra một tháng là rất lớn.
“Mẹ ơi hôm nay mẹ có rảnh không ạ?”
Giang Thầm ôm sách đi vào.
Hồ Trân Trân vừa mới cúp điện thoại đang xem kịch bản mà Lôi Đào mới gửi qua cho mình, nghe vậy liền quay đầu: “Đương nhiên là rảnh rồi, con vào đây đi, hôm nay Tiểu Thầm muốn nghe mẹ kể chuyện gì trước khi ngủ nào?”
Đây là sự ăn ý ngầm giữa hai mẹ con.
Chỉ cần hôm nào Giang Thầm muốn ở cùng cô thì sẽ mang một cuốn truyện cổ tích đến gặp cô, lúc này Hồ Trân Trân sẽ dừng mọi công việc lại và kể chuyện cho Giang Thầm nghe trước khi cậu đi ngủ.
Nên Giang Thầm đã hình thành thói quen này rồi.
Cậu biết gần đây mẹ rất bận nên mấy ngày nay đã nhịn không nghe kể truyện trước khi ngủ.
Cho đến hôm nay khi thấy Hồ Trân Trân về sớm, cậu mới cầm quyển sách qua tìm mẹ.
“Con muốn nghe câu truyện bảy nàng công chúa dưới biển sao?”
Hồ Trân Trân nhìn thoáng qua quyển sách cậu đang ôm trong ngực.
“Dạ!”
Giang Thầm gật đầu rồi kéo tay Hồ Trân Trân đi đến phòng cậu.
Từ khi hình thành thói quen nghe kể truyện trước khi đi ngủ, trong phòng của Giang Thầm liền có thêm một cái ghế bập bênh.
Có khi đang nghe kể chuyện trên giường thì Giang Thầm lại ngủ quên.
Lúc Hồ Trân Trân đứng dậy rời khỏi giường thì sẽ phiền cậu, cho nên liền đổi thành cô ngồi trên chiếc ghế bập bênh và đọc truyện cho cậu nghe.
Giang Thầm cũng đã học tiểu học rồi.
Nên cậu đã đổi những quyển truyện cổ tích thành những quyển sách có nhiều chữ hơn, không có nhiều tranh ảnh minh hoạ như khi còn nhỏ nữa.
“Ở dưới biển sâu có một cung điện huyền bí, trong cung điện đấy có bảy vị công chúa xinh đẹp đang sinh sống ở đó họ đều là những vị vua của biển cả, một ngày nọ vị công chúa thứ bảy cũng là người nhỏ tuổi nhất đã phát hiện ra một hang động huyền bí……”
Hôm nay Giang Thầm không hề buồn ngủ, sau khi Hồ Trân Trân kể xong thì thấy cậu vẫn mở to mắt như cũ, thoạt nhìn chẳng có một chút buồn ngủ nào.
“Tiểu Thầm con muốn nghe câu chuyện khác không?”
Giang Thầm lắc đầu.
“Mẹ ơi, mẹ có thể tiết lộ cho con một chút về bộ phim điện ảnh tiếp theo được không?”
Bộ phim điện ảnh mới của Ảnh Thị Giang Hồ đang trong giai đoạn chuẩn bị, đây cũng chẳng phải điều bí mật gì, Giang Thầm là con trai của bà chủ công ty nên Giang Thầm cũng tận tai nghe được những tin tức này.