Chuyến dã ngoại vốn đang vui vẻ lại vì chuyện nguồn sữa mà mù mịt.
Hồ Trân Trân kiểm soát cảm xúc của mình ở trước mặt tụi nhỏ, không để lộ bất cứ điều gì bất thường.
Cả một buổi sáng trôi qua, cô đưa ba nhóc đi dã ngoại, còn nhờ người kiếm thêm mấy cái cần câu nhỏ, đưa ba cậu nhóc đi trải nghiệm thú vui câu cá.
Kết quả cả bốn người bận rộn hai tiếng đồng hồ, chỉ có mỗi Toàn Thời Thiên câu được một con cá nhỏ.
Con cá nhỏ này chỉ dài bằng ngón tay út, nhưng Toàn Thời Thiên cười rất vui vẻ nâng niu con cá bỏ vào trong thùng.
Hồ Trân Trân cố tình mang đến một cái thùng nước lớn, nhưng cuối cùng chỉ có một con cá nhỏ như vậy ở trong đó.
Muốn nhìn thấy con cá nhỏ ở trong thùng lớn sẫm màu, nhất định phải cúi đầu sát vào thành thùng mới nhìn thấy được.
"Tại sao cần câu của con không thấy di chuyển gì hết vậy?"
Từ Bác có chút nóng nảy, hỏi Hồ Trân Trân: "Dì ơi, có phải cần câu của con bị hỏng rồi không?”
Cứ mỗi phút lại giơ cần câu lên xem, có thể câu được cá mới là lạ.
Hồ Trân Trân trong lòng thầm nghĩ vậy sau đó nói: "Câu cá là môn thể thao thử thách sự kiên nhẫn nhất, chỉ có những thức ăn trông có vẻ an toàn mới có thể thu hút những con cá mắc câu, con cứ nâng cần câu lên như vậy, cá cũng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm nha.”
"Vậy thì con không thể động đậy sao?"
"Đúng, phải chờ cần câu có cảm giác bị kéo một chút mới có thể nhấc lên nhìn xem."
Hồ Trân Trân vốn tưởng rằng Từ Bác là một đứa trẻ không có kiên nhẫn, không ngờ sau khi cô nói xong, Từ Bác thật sự yên lặng ngồi bên cạnh cô chờ một tiếng đồng hồ.
Khi họ rời đi, thu hoạch của họ đã thành công tăng lên hai con cá nhỏ.
Con cá thứ hai là Giang Thầm câu được, to hơn so với con của Toàn Thời Thiên một chút, dài bằng ngón trỏ.
Hai con cá bơi trong thùng trông đẹp là một con cá bơi một mình.
"Tiểu Thầm, con có muốn mang cá về nuôi không?"
Giang Thầm ngẩng đầu nhìn cô: "Có thể sao?”
"Đương nhiên có thể rồi, nhưng mà muốn nuôi thì chúng ta phải chuẩn bị một chút, trong nhà cũng chưa có bể cá."
Toàn Thời Thiên đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì vô cùng hâm mộ: "Dì ơi, con cũng muốn mang về nuôi.”
"Được thôi, dì tặng con một cái bể cá, có được không?"
Cậu bé gật đầu phấn khích, làm nổi bật sự cô đơn của Từ Bác.
Chỉ có một mình cậu nhóc không câu được cá, đương nhiên cũng không được tặng bể cá.