Trong lòng Cao Thần đã yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn cười khổ nói: “Hồ tổng hiểu lầm rồi, không phải là tôi sợ tốn tiền, chỉ là mục đích của chương trình giải trí chính là kiếm tiền, nếu Hồ tổng làm như vậy, chỉ thấy tiền đi ra thôi chứ không thấy lợi nhuận đâu cả.”
Đối với Cao Thần mà nói làm vậy, chẳng có lợi ích gì cả.
Hồ Trân Trân suy nghĩ vài giây: “Cao tổng đang sợ nếu làm như vậy thì sẽ không kiếm được tiền sao?”
“Hay như vậy đi, toàn bộ số tiền đầu tư giai đoạn đầu cho chương trình này đều do bên tôi gánh vác, nông trại Bách Hoa sẽ là nhà tài trợ, chờ giai đoạn sau tròn khuyết thế nào rồi Cao tổng quyết định đầu tư vào hay không thì cũng được.”
Mặt của Cao Thần cũng chưa dày đến mức đó đâu.
Nếu hắn ta thật sự làm như vậy, không phải đồng nghĩa với việc hắn ta sẽ cướp đi hết thành quả của Hồ tổng sao?
“Hồ tổng đừng nói đùa, nếu tôi đã nói muốn cùng nhau làm chuyện này thì không để cô đầu tư một mình được đâu.”
Nhưng cái khác không nói nhưng cách mà Hồ Trân Trân đề xuất khi đưa lên các phương tiện truyền thông thì chắc chắn sẽ có được rất nhiều sự ủng hộ.
Suy cho cùng nó có thể xây dựng một văn hoá tốt đẹp mà cũng không cần chi quá nhiều tiền, ai mà lại không thích như thế chứ.
Chẳng qua đối với vấn đề tài chính thì Cao Thần càm thấy không mấy lạc quan cho lắm.
Nếu vậy thì cái chương trình giải trí này nhất định phải cực kỳ nổi tiếng, thì mới có thể làm khán giả chủ động ra ngoài làm việc tốt được, để mọi người bầu chọn nữa.
Giống như đang đoán được hắn ta đang suy nghĩ cái gì, cô lên tiếng giải thích: “Nếu muốn tổ chức bỏ phiếu theo cách này, thì những người chúng ta mời không chỉ là những người bình thường muốn ra mắt được, chúng ta phải mời những người có tên tuổi lớn.”
Hồ Trân Trân rút nắp bút ra, lưu loát viết ra mấy cái tên xuống giấy.
Cao Thần nhìn thoáng qua, càng nhìn càng sợ hãi.
Dựa vào danh tiếng của những người cô mới vừa viết ra, muốn mời họ phải tốn chi phí rất lớn đấy!
Nếu mời những người này tham gia thì sao có thể gọi là chương trình tuyển tú nữa? Nên được gọi là cuộc thi dành cho những ca sĩ hàng đầu thì tốt hơn.
Đến khi Hồ Trân Trân viết đến cái tên thứ bảy, Cao Thần không thể không ngắt lời: “Hồ tổng, những cái tên này có phải là những người cô dự định mời với tư cách là giáo viên hướng dẫn đúng không?”
“Giáo viên hướng dẫn? Không, là thí sinh.”
Nhất thời Cao Thần không biết nói lời nào, hắn ta dụi dụi mắt để xem thử mình có nhìn nhầm hay không.
Nhóm người này đều có khả năng làm cố vấn cho dù họ có xuất hiện trong chương trình nào đi chăng nữa.
Rốt cuộc là Hồ tổng lấy đâu ra niềm tin mà cho rằng những người này sẽ tham gia chương trình với tư cách là thì sinh vậy chứ?
Cao Thần đã suy nghĩ rất lâu nhưng hồi lâu vẫn chưa có được đáp án.
“Hồ tổng, bọn họ sẽ đồng ý trở thành thí sinh sao?”