“Được rồi!”
Giọng nói của Lộ Dã vang lên từ loa phóng thanh.
“Mọi người đều vất vả rồi bảy ngày kế tiếp mọi người hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, về nhà ăn tết vui vẻ, bảy ngày sau chúng ta sẽ gặp lại!”
Đoàn phim cuối cùng cũng nghỉ.
Giang Thầm kéo tay của Hồ Trân Trân để mẹ dẫn cậu đến nói tạm biệt với chú đạo diễn.
Chờ lên xe, không khí ấm áp trong xe thổi qua một hồi thì Giang Thầm mới cảm thấy tốt hơn, cả người đều thả lỏng ra.
“Mẹ ơi, bây giờ chúng ta trực tiếp về nhà luôn sao?”
Hồ Trân Trân vừa nghe điều này liền biết Giang Thầm vẫn chưa muốn về nhà liền.
Cô sửa sang lại quần áo cho cậu một chút, rồi đắp chăn lên người cậu.
“Tiểu Thầm, con có muốn đi đâu không?”
Giang Thầm đã không còn là đứa trẻ hỏi gì cũng không dám nói giống lúc trước nữa.
“Con muốn đi mua pháo hoa.”
Ăn tết đối với một đứa trẻ mà nói có rất nhiều chuyện tốt.
Có thể ăn những món ngon mà hằng ngày không thường được ăn, có thể vui vẻ cả ngày đốt pháo hoa vui đùa, và cũng có thể xem nhiều chương trình hay mà ngày thường không xem được.
Cho nên ratings của các đài truyền hình trong dịp này chẳng bao giờ tuột dốc được cả.
Trong dịp tết này có rất nhiều bữa tiệc bất tận và những chương trình hay được sản xuất để phục vụ cho kì nghỉ này.
Mỗi một ngày, đều có thể thấy rất nhiều điều thú vị trên TV.
Lúc trước khi Giang Thầm sống với bác gái cậu phải luôn giúp dọn dẹp nhà cửa, thú vui lớn nhất của cậu chính là xem TV.
Vào ngày lễ lớn như vậy, gia đình của bác gái cậu cũng rất thích xem TV.
Mỗi khi TV được bật lên Giang Thầm đều cầm một cái ghế nhỏ chạy đến ngồi ở bên cạnh ghế sô pha xem một chút.
Đó là điều thú vị nhất trong trí nhớ của cậu.
Năm nào Giang Thầm cũng làm như vậy cả.
Nhưng năm nay thì đã khác.
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía Hồ Trân Trân: “Con còn muốn mua pháo nổ nữa.”
Cậu đã có mẹ!
Cậu có thể xem TV mà cậu muốn hằng ngày, mỗi ngày đều có thể chơi những trò chơi mà cậu muốn và còn được ăn đồ ăn ngon nữa.
Trước kia cậu chỉ xem những bạn học khác chơi pháo mà thôi, nhưng bây giờ nó không còn là thứ ngoài tầm với của cậu nữa rồi.
Nhìn thấy ánh mắt nhỏ của cậu, Hồ Trân Trân làm sao đành lòng từ chối được chứ.
“Lưu An, quay đầu, đến Tả gia trang đi.”
Tả gia trang là một thôn giàu có, người trong thôn đều dựa vào việc bán pháo hoa và pháo nổ để kiếm tiền, toàn bộ thôn đều có rất nhiều cửa hàng bán pháo, đến dịp ăn tết có rất nhiều xe ra vào liên tục.
Giang Thầm hưng phấn lại gần cửa sổ để nhìn, khi thấy người bán hàng rong xuất hiện liền quay đầu nhìn Hồ Trân Trân.
“Không được nha.” Hồ Trân Trân lắc đầu: “Chúng ta sẽ đi vào cửa hàng mua.”
Vì tránh để con trai mình thất vọng, Hồ Trân Trân nói trước một câu.
“Không thể mua những pháo hoa quá lớn đâu nha Tiểu Thầm, nếu mua pháo hoa lớn thì chỉ có mẹ được chơi thôi.”
Hồ Trân Trân đã lên kế hoạch cho năm mới.
Bảo mẫu trong nhà, Trần Khai và Lưu An đều được nghỉ.