Sau khi đẩy xe vào, cô đã đưa ra một sáng kiến táo bạo.
“Tiểu Thầm con muốn mua cái gì thì cứ ném vào trong xe đi, hôm nay con muốn mua cái gì cũng được!”
Sau khi Giang Thầm nghe xong thì rất vui vẻ.
Mục đích của cậu cũng rất rõ ràng cậu trực tiếp kéo xe, dẫn Hồ Trân Trân đến nơi có đồ ăn vặt.
Ở nhà của bác gái Giang Thầm không được đụng đến đồ ăn vặt, cho nên cậu không có sở thích ăn vặt, đối với chuyện này cũng không có quá nhiều hứng thú.
Nhưng cậu biết mẹ sẽ cảm thấy rất hứng thú.
Mỗi lần hai mẹ con xem TV hoặc là xem phim điện ảnh, Hồ Trân Trân đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt rồi gián tiếp đút cho cậu vài miếng.
Thỉnh thoảng Giang Thầm cũng sẽ mở tủ đồ ăn vặt trong nhà ra.
Tuy nhiên khi đói thì cậu cũng chỉ lấy bánh quy ra ăn, còn những món còn lại ở trong lòng của Giang Thầm đều dành cho Hồ Trân Trân, cậu rất ít khi tự ý lấy ra ăn.
Trước khi ra ngoài cậu còn cố ý nhìn qua một chút.
Tủ đồ ăn vặt của mẹ đã trống một nửa, nên đây là thời điểm để bổ sung đồ ăn vặt vào tủ rồi.
Bằng không vào dịp tết cô bảo mẫu về quê rồi cũng chỉ còn lại hai mẹ con bọn họ, siêu thị cũng sẽ đóng cửa hai ngày vào dịp tết.
Đến lúc đó nếu mẹ muốn ăn đồ ăn vặt thì không biết đi đâu mua cả.
Ôm cái ý tưởng này Hồ Trân Trân liền đi trước dẫn mẹ vào khu đồ ăn vặt.
“Mẹ ơi, da heo và cánh gà!”
“Mẹ ơi, bắp rang!”
“Mẹ ơi, bên này còn có sữa bò vị dâu!”
Mới vào chưa được năm phút mà Giang Thầm đã sắp xếp mọi việc thay Hồ Trân Trân luôn rồi.
Cô cuối cùng nhận ra khi Giang Thầm đến siêu thị chỉ muốn mua đồ cho cô.
Hồ Trân Trân bất đắc dĩ cười một chút: “Được rồi được rồi, Tiểu Thầm phải mua đồ cho chính mình nữa chứ!”
Vì có mục tiêu rất rõ ràng nên khi mua đồ ăn vặt Hồ Trân Trân, hai chân cậu giống như gắn bánh xe nhỏ mà chạy rất nhanh.
Nhưng đến khi mua đồ cho chính mình thì cậu lại chẳng biết mua gì.
Giang Thầm đứng trước mấy kệ để hàng hoá một chút.
Nhìn tới nhìn lui, cũng chưa nghĩ ra nên mua cái gì.
Món ăn vặt mà thường ngày cậu hay ăn nhất có lẽ là socola đen.
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Thầm quyết định lấy một hộp socola đen.
Hồ Trân Trân cúi đầu nhìn xuống xe đẩy.
Xe đẩy đã đầy hơn phân nửa nhưng đồ bên trong đều là của cô, Giang Thầm chỉ chọn một hộp socola lớn bằng lòng bàn tay đáng thương vô cùng đặt lên trên.
Nên có thể nhìn ra được Giang Thầm thật sự không hứng thú với đồ ăn vặt.
Nếu như vậy, thì nên chọn một vài món đồ chơi để làm quà tặng cho Giang Thầm vậy.
Hồ Trân Trân nghĩ vậy nên dẫn Giang Thầm đi đến khu đồ chơi.