Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến (Dịch Full)

Chương 693 - Chương 693 - Chương 693

Chương 693 - Chương 693
Chương 693 - Chương 693

Cho nên dì ba mới không muốn đề cập đến phương diện này, khi gặp mọi người thì chỉ nói tiền thưởng ở công ty dì ta tốt như thế nào, chứ không bao giờ đề cập đến việc kỳ nghỉ ở công ty dì ta rất ít, hay cấp trên khó chịu như thế nào.

Khi Trương Lệ Lệ nhắc tới điều này cũng đã hoàn toàn thành công làm dì ta im miệng.

Vì thế bữa tiệc tụ họp ngày tết cũng đã kết thúc một cách tốt đẹp.

Sau khi tiễn dì ba về, Trương Lệ Lệ còn hào hứng gọi điện cho bạn thân của mình: “Hồ tổng đúng thật là vị cứu tinh của tớ, cậu không biết đâu……”

Sau khi kể lại tất cả những việc mà dì ba đã làm cuối cùng Trương Lệ Lệ cũng cảm thấy hả giận: “Lúc dì ba rời đi sắc mặt rất khó coi, đoán chừng kì nghỉ Tết Nguyên Đán năm nay dì ấy chẳng dám đề cập đến số tiền thưởng 200 tệ đó nữa đâu.”

Mấy năm nay, dì ba đều cư xử rất kì lạ.

Trương Lệ Lệ tức giận đến mức trực tiếp thức thâu đêm để cày xong bộ phim Thung Lũng Ác Nhân của công ty mình.

Thời gian trong kỳ nghỉ luôn trôi qua rất nhanh.

Rõ ràng đã nghỉ trước hai ngày trước khi Tết đến, nhưng Hồ Trân Trân cảm thấy mình chưa làm được gì mà đã đến đêm ba mươi rồi.

Cũng không khác gì cô nghĩ cho lắm, Hồ Trân Trân thật sự không có thiên phú trong việc nấu nướng.

Hơn phân nửa cơm tất niên trong nhà đều là cơm hộp từ một nhà hàng không đóng cửa vào dịp tết.

Mà bản thân Hồ Trân Trân chỉ đóng góp món rau trộn dưa leo, cùng với nồi chiên bằng nồi chiên không dầu của KFC.

May mắn thay mặc dù cô chỉ nấu hai món nhưng không khó ăn chút nào, Giang Thầm cũng rất vui vẻ ăn để cho cô chút mặt mũi.

Những món ăn cô đặt từ nhà hàng còn chưa ăn xong, nhưng hai món ăn không mấy đẹp mắt do cô làm đã ăn hết từ lâu.

Khi ngồi trước màn hình xem chương trình Xuân Vãn Hồ Trân Trân vẫn còn cảm thán.

*Chương trình Xuân Vãn: nó như 1 thứ không thể thiếu như Gặp Nhau Cuối Năm của nước ta vậy đó. ( mà sắp tết rùi hehehe, không biết cb đọc đc chương này là khi nào)

*Chương trình Xuân Vãn: nó như 1 thứ không thể thiếu như Gặp Nhau Cuối Năm của nước ta vậy đó. ( mà sắp tết rùi hehehe, không biết cb đọc đc chương này là khi nào)

Ai nói con trai không tri kỉ cơ chứ, con trai nhà mình rõ ràng là một chiếc áo bông nhỏ không để một chút gió nào lọt qua được luôn ấy chứ.

Chương trình Xuân Vãn thú vị hơn Hồ Trân Trân nghĩ, nhưng đối với mấy đứa trẻ mà nói mấy chương trình này rất nhàm chán.

Vừa xem xong thì Hồ Trân Trân đã dẫn Giang Thầm ra ngoài sân để đốt pháo hoa.

Sau khi mua xong, mấy thứ đó vẫn còn đặt ở ven tường trong sân sau.

Vừa hay dạo này thời tiết khá lạnh hoa trong vườn của Hồ Trân Trân cũng trụi lủi, không có cảnh sắc gì cả.

Trước khi Lưu An nghỉ, còn cố ý dọn sạch sẽ một mảnh đất trống để khi ăn tết bà chủ có chỗ để chơi pháo hoa.

Cách đó không xa ngoài khu đô thị chính, âm thanh của pháo hoa đã sớm vang vọng từ lâu.

Biệt thự cạnh núi của Hồ Trân Trân có chút yên tĩnh, nhưng rất thường hay nghe được âm thanh của pháo hoa truyền đến.

Cô đốt pháo hoa lớn nhất rồi cùng Giang Thầm xem pháo hoa xuất hiện đầy rực rỡ trên bầu trời.

Chờ đến khi viên pháo cuối cùng bay lên trời, Hồ Trân Trân ngồi xổm xuống chỗ Giang Thầm đang đứng, cười rồi nói với Giang Thầm

“Tiểu Thầm, năm mới vui vẻ!”

Giang Thầm phải mất một giây mới phản ứng lại và cười với cô giống như đang cạnh tranh với Hồ Trân Trân về độ to của tiếng cười vậy, Giang Thầm cũng cố gắng hét to nhất có thể: “Mẹ ơi, năm mới vui vẻ!”

Nói xong, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời.

Pháo hoa nổ tung rồi lưu lại màu đỏ cam ngắn ngủi trong giây lát.

Giang Thầm từng thấy những người khác ước nguyện dưới sao băng, ở trong mắt cậu pháo hoa cũng giống như những đợt mưa sao băng ngắn ngủi vậy.

Nếu có thể ước nguyện dưới sao băng thì chắc có lẽ ước nguyện dưới pháo hoa cũng được chứ nhỉ?

Nghĩ như vậy, Giang Thầm đã lén ước nguyện dưới pháo hoa.

‘Pháo hoa ơi pháo hoa, xin hãy phù hộ cho tôi, tôi muốn làm con trai của mẹ cả đời.’

Bình Luận (0)
Comment