Việc bỏ phiếu không liên quan gì đến tiền bạc, nên đã đơn giản hơn một chút.
Sau khi giới thiệu đơn giản qua quy tắc xong, MC cúi đầu nhìn kịch bản sau đó nói thêm vài lời, trước khi bắt đầu chương trình.
“Trừ cái này ra, bảng hoạt động danh sách người tốt do Hồ tổng Hồ Trân Trân tài trợ cũng đã xuất hiện trên Weibo rồi.”
“Nếu ở ngoài đời mọi người gặp được một người làm chuyện tốt và cảm thấy người đó đáng được khen thưởng, thì xin mời xuống dưới báo cho tổ chuyên môn trên Weibo của chúng tôi biết, sau khi kiểm tra thật hư như nào xong, Hồ Trân Trân sẽ sẽ tài trợ phần thưởng cho tấm gương người tốt việc tốt này.”
Sau một hồi nói hết lời thì chương trình cũng chính thức bắt đầu.
Hạ Hạ, người đang chờ anh Văn lên sân khấu ca hát đã có một ý tưởng mới.
Cô nhìn thoáng qua trong phòng ngủ một chút thì thấy bố cô đang nghe điện thoại ở trong phòng, nên đã lén lấy biểu ngữ mình cất ở trong ngăn kéo.
Tấm biểu ngữ không lớn, gấp hai lần lòng bàn tay của người lớn.
Nhưng đối với gia đình cô ấy mà nói, đây là một điều có ý nghĩa đặc biệt.
Ở trên TV, ca sĩ mà Hạ Hạ yêu thích nhất là Lâm Văn đang hát, nhưng cô ấy lại không có tâm trạng để nghe.
Cô ấy mở tấm biểu ngữ ra và bắt đầu chụp ảnh.
Chờ một hồi lâu sau khi xác nhận bố đã ngủ, cô ấy đã lén vào phòng bố rồi chụp ảnh bàn tay ông ấy một cái.
Chẳng bao lâu sau, tin nhắn Weibo tự động của Hồ Trân Trân đã xuất hiện nên cô ấy liền nhắn lại.
[Thấy chị Hồ đang chuẩn bị khen thưởng cho câu chuyện người tốt việc tốt, tôi quyết định kể câu chuyện về bố của mình.]
[Vào một buổi chiều cách đây ba năm, ba tôi gặp một kẻ bắt cóc cầm dao trên đường, lúc ấy trên đường đang có rất nhiều người đi đường nhưng tên bắt cóc không nói một lời nào mà vung dao chém lung tung khắp nơi, kết quả là chém bị thương hai người.]
[Ba tôi thấy tình hình như vậy liền vọt lên, đoạt được con dao trong tay kẻ bắt cóc, nhưng cũng từ đó ông ấy đã mất đi ba ngón tay.]
Biểu ngữ mà cô chụp ảnh đính kèm là do thành phố đặc biệt khen thưởng vào thời điểm đó.
Nhưng chuyện này đã xảy ra mấy năm trước rồi, mà thành phố nơi Hạ Hạ sống cũng khá xa xôi và lạc hậu, nên thành phố chỉ cấp cho một 10.000 tệ và một cái cờ thưởng, đây chính là toàn bộ những gì ba Hạ Hạ có được.
Nhưng chỉ riêng tiền thuốc men chữa trị cũng đã vượt qua số tiền thưởng này rồi.
Từng ấy năm qua ông Hạ không oán trách một lời, cũng không hối hận vì đã làm điều này.
Cũng không bao giờ coi điều này là điều đáng khoe khoang và đi nói với người khác.