Sắc mặt của mẹ Hạ Hạ không vì lời giải thích đó mà trở nên hòa hoãn hơn chút nào.
Từ sau khi ông Hạ làm chuyện tốt rồi tàn tật, khi nghe được mấy chữ làm việc tốt giống như này bà ấy có chút lo lắng.
Nghe cảnh sát nói như vậy, theo bản năng của bà nhìn lướt qua con gái mình vài vòng, sợ con gái mình bị thương chỗ nào.
Hạ Hạ cũng hiểu mẹ đang suy nghĩ điều gì, nên vội vàng lên tiếng: “Mẹ, con không có việc gì! Cảnh sát tới đây là vì việc tốt bố đã làm.”
“Chuyện bố con làm việc tốt đã là chuyện của mấy năm trước rồi.”
Tuy ngoài miệng mẹ Hạ Hạ nói như vậy nhưng vẫn làm theo yêu cầu của cảnh sát, lấy cờ khen thưởng cất trong ngăn kéo ra.
Vị cảnh sát này cũng làm theo đúng như những lời mình nói, chụp xong bức ảnh thì liền rời đi.
Hạ Hạ cũng không có phản ứng gì khi nhìn người rời đi.
Cho đến khi nghe được mẹ hỏi: “Con nghĩ xem chuyện ba con làm việc tốt cũng là chuyện của mấy năm trước rồi, sao bây giờ còn có người muốn xem cờ thưởng làm gì chứ?”
Bố cô ấy đang nằm trong phòng cũng bị đánh thức, đi ra ngoài hỏi một câu.
“Làm sao vậy? Vừa rồi ai tới?”
Hạ Hạ chỉ có thể căng da đầu, đem chuyện mình đã đăng việc tốt của bố lên trên mạng.
Kết quả là cô đã bị bố mẹ chỉnh đốn một lúc.
“Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi, có phải mẹ đã dạy con không được lấy chuyện này khoe khoang với người khác rồi sao.”
Hạ Hạ cúi đầu, nắm chặt lấy tay mình.
“Con biết rồi mà, về sau con không nói nữa.”
Ban đầu cô ấy chỉ nghĩ đến việc có thể nhận được tiền thưởng để giúp cải thiện đời sống sinh hoạt của bố mẹ mình thôi.
Không ngờ còn chưa đến hai ngày, cảnh sát lại tìm đến cửa tiếp.
Khi Hạ Hạ nhìn thấy còn tưởng rằng lại đến chụp cờ thưởng tiếp, nên càng hối hận về việc mình đã đăng chuyện này lên mạng.
Lần trước cảnh sát tới, bố mẹ đã chỉnh đốn cô một lúc rồi, không biết lần này tới lượt ai nữa đây.
Nghĩ như vậy, nên vẻ mặt cô không che giấu chút nào bày rõ ra vẻ không vui.
“Vào đi, tôi đi lấy cờ thưởng.”
“Không, không cần lấy cờ thưởng.”
Viên cảnh sát đặt một cái rương để lên bàn.
Vừa mở cái rương, anh cảnh sát liền nói: “Cô Hồ Trân Trân đã đặc biệt nhờ tôi mang tiền thưởng đến đây, sau khi cô Hạ kiểm tra xong thì phiền cô ký tên vào chỗ này.”
Hạ Hạ thậm chí không thể trả lời anh ta.
Nhìn rương tiền trước mặt đã làm cho Hạ Hạ người còn chưa bước chân vào xã hội có chút sợ hãi.
Đợi vài giây, cô ấy mới run rẩy nói: “Tôi muốn gọi điện cho mẹ của tôi một chút.”
Cảnh sát thấy tuổi cô cũng không lớn lắm nên chắc là chưa từng trải qua chuyện nào giống vậy.
“Vậy thì hãy kêu bố hoặc mẹ của cô về nhé.”
Mẹ của Hạ Hạ vội vã trở về sau khi nhận được cuộc gọi này.
Con gái trong nhà gọi điện đến nói rằng cảnh sát lại đến, còn nói cái gì mà có tiền gì đây, nhưng bà ấy sợ con gái mình bị lừa, nên ngay cả mấy câu lấy tiền thưởng gì đó cũng bị bà bỏ qua mà lập tức chạy về nhà.