Trong nháy mắt bà ấy có chút hoảng sợ và nói lời xin lỗi với vị cảnh sát: “Thực xin lỗi, là do tôi hiểu lầm cậu rồi.”
Cảnh sát xua tay: “Không sao cả, việc liên quan đến nhiều tiền như vậy, dì cẩn thận là chuyện tốt mà.”
Anh ta đẩy rương tiền về phía trước: “Tổng cộng trong này có 200.000 tệ, dì kiểm tra lại một chút đi.”
200.000 tệ!
Từ sau khi chồng bà xảy ra chuyện, tất cả số tiền tiết kiệm trong nhà đều đổ vào bệnh viện hết rồi, mẹ của Hạ Hạ còn chưa thấy số tiền lớn như vậy bao giờ.
Nhiều như vậy tiền, cho cả nhà bà ấy hết sao?
Bà ấy không yên tâm nên hỏi thêm vài câu.
“Đương nhiên bây giờ sẽ không cho dì liền rồi, dì cần phải kiểm tra lại cẩn thận, sau đó ký tên vào đây thì số tiền này sẽ thuộc về dì.”
Hạ Hạ gấp đến mức chờ không được bắt đầu đếm tiền.
Cô ấy học chuyên ngành kế toán nên vừa hay thực hành ngay tại chỗ luôn.
Tư thế đếm tiền rất chuẩn mực, tuy không thuần thục bằng những nhân viên trong ngân hàng nhưng cũng không chậm chút nào.
Mẹ Hạ thấy thế nên giao việc này cho con gái mình, còn mình thì ngồi trên ghế bình tĩnh một chút.
Sau khi xác nhận số tiền xong và tiễn viên cảnh sát ra về, trong lòng bà ấy vẫn không có cảm giác chân thật chút nào.
Tay còn chạm vào tiền thêm vài lần.
“Hạ Hạ, con nói xem bọn họ sẽ không lấy lại số tiền này đâu đúng không?”
Hạ Hạ cũng đã hoàn toàn yên tâm nên an ủi mẹ mình: “Mẹ cứ yên tâm đi, chị Hồ là người luôn nói lời giữ lấy lời mà!”
Trong phòng im lặng một lúc.
Một lúc sau, mẹ mới mở miệng ra nói: “Mẹ thật sự không ngờ đến, việc tốt mà bố con làm lại có thể nhận được hồi báo như vậy.”
Khoảnh khắc làm điều tốt, họ chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận lại hồi báo.
Nhưng gia đình vì chi phí chữa trị mà chưa thể cho ông Hạ phẫu thuật ngay được, tâm trạng của mẹ Hạ liền có chút thay đổi.
Tại sao người tốt như vậy lại bị tàn tật chứ.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên trong lòng bà ấy nặng trĩu như vậy.
Không phải vì nghèo đói mà là do có chút không cam lòng.
Đều nói làm việc tốt thì sẽ nhận được hồi báo, nhưng ông Hạ đã làm việc tốt nhiều năm như vậy rồi mà ngay cả mấy ngón tay ông trời cũng chẳng giúp ông Hạ giữ lại.
Cái suy nghĩ này đã khiến cho mẹ Hạ mệt mỏi trong nhiều năm, và đây cũng chính là nguyên nhân hai vợ chồng bà ấy không muốn hăng hái làm việc tốt nữa.
Hiện tại, nhìn tiền ở trên bàn bà ấy không nhịn được, hốc mắt có chút chua xót.
“Tuy rằng có chút trễ nhưng lúc này đây, khi ba con đi ra ngoài cũng có thể đứng thẳng lưng, nói chính mình là người tốt làm việc tốt và nhận được hồi báo rồi.”
Trước đây Hạ Hạ không suy nghĩ nhiều như vậy.
Sau khi nghe mẹ nói, thì cô ấy mới ngộ ra nhiều điều.
Rồi nghẹn ngào nói một tiếng “Vâng!”.
“Đúng rồi, con phải nhớ kỹ cảm ơn vị Hồ tiểu thư này một chút, người ta làm từ thiện không mong được hồi đáp nhưng chúng ta cũng phải cảm ơn đàng hoàng.”