"Để cho cô yên tâm, vợ hắn bây giờ đã ly hôn với hắn, cô cứ yên tâm mua những con trâu dê kia, tuyệt đối không có vấn đề."
"Ly hôn?"
Hồ Trân Trân nghi hoặc hỏi một câu: "Vậy sao lại bán gấp như vậy, những khoản nợ trước khi ly hôn cô ấy phải gánh chịu không?”
"Haizz", chủ tiệm thở dài, "Hắn ta có thể trốn, nhưng những người cho vay không tìm được hắn ta sẽ đi tìm vợ hắn ta, đến trường tìm con của hắn ta, người lớn chịu được nhưng đứa nhỏ thì không chịu nổi, cô ấy không còn cách nào khác liền ký một thỏa thuận, trả cho công ty đòi nợ kia 100.000 nhân dân tệ xong sau này không quấy rối mẹ con bọn họ nữa.”
"Còn tìm đến tận trường sao?"
Hồ Trân Trân lập tức hiểu được vì sao người phụ nữ kia còn muốn giúp hắn trả tiền.
"Vậy những người kia đến lúc đó nói không tính thì phải làm sao?"
"Cái này cô yên tâm" Ông chủ nở nụ cười trên mặt, nhưng nhìn qua vẫn mang theo sự chua xót: "Vợ cũ của hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi nộp tiền xong lập tức rời khỏi đây.”
"Dù sao thì tất cả học sinh trong trường đều biết chuyện này, con gái cô ấy mới học trung học cơ sở, mấy lời đồn nhảm với sự xa lánh là những điều một cô bé không chịu nổi."
Hồ Trân Trân im lặng.
Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng nói: "Chiều mai ông rảnh không? Giúp tôi liên lạc với người phụ nữ này.”
"Chắc chắn rồi", Ông chủ Tân vui vẻ đồng ý: "Cô để lại số điện thoại cho tôi, ngày mai tôi sẽ đi đón cô.”
"Không cần đón đâu, ông cứ gửi địa chỉ cho tôi là được rồi."
Hồ Trân Trân cúi đầu hỏi Giang Thầm: "Tiểu Thầm, con còn muốn mua thứ gì khác không? ”
Giang Thầm lắc đầu.
"Ông giúp bê bể cá cùng những thứ khác lên xe hộ tôi với", cô đưa tay vỗ Lưu An, "Cứ đi theo cậu ấy là được.”
Đợi đến khi trở về nhà, Giang Thầm vẫn im lặng bây giờ mới mở miệng.
"Mẹ, vừa rồi người kia muốn cướp cái này."
Không biết từ lúc nào cậu đã tháo cái kẹp cài áo xuống, cất trong túi, đến bây giờ mới cẩn thận nhét nó vào lòng bàn tay Hồ Trân Trân.
Những động tác nhỏ này khiến Hồ Trân Trân mềm lòng, "Không sao đâu, mẹ sẽ không để cho nó bị cướp đi.”
Cô lại cài chiếc kẹp lên áo cậu.
Giang Thầm mím môi lại hỏi: "Nếu bị mất thì phải làm sao bây giờ?"
Cậu không có đủ khả năng để trả lại một vật có giá trị như vậy.
Hồ Trân Trân không biết trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì, nhưng lại có thể cảm nhận được tâm trạng phiền muộn của cậu, xoa đầu cậu nói.