Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến (Dịch Full)

Chương 711 - Chương 711 - Chương 711

Chương 711 - Chương 711
Chương 711 - Chương 711

Kiên trì một chút liền có một người muốn nguyên góp 1 triệu.

Nhưng có thể chỉ vì một nụ cười hay một lời thuyết phục mà số tiền này có thể tăng lên rất nhiều.

Cho nên đối với bọn họ mà nói chuyện tươi cười chính là điều bắt buộc.

Kết quả cũng không khác Hồ Trân Trân dự đoán là bao.

Chờ đến khi cô rời khỏi hội trường, đã có hơn phân nửa những vị lãnh đạo đều đồng ý quyên tiền cho dự án Ốc Đảo Sa Mạc này.

“Chuẩn bị đi Trần Khai, mấy ngày nữa chúng ta sẽ tổ chức họp báo.”

Trần Khai người vẫn luôn đứng gần đó đã ghi điều này vào trong sổ ghi chú của mình.

“Đúng rồi, nhớ rõ ngày mai để ra một ít thời gian, tôi muốn cùng vài người trong tổ chức bảo vệ môi trường, thương lượng một chút về số tiền nguyên góp và kế hoạch cụ thể.”

Hồ Trân Trân vừa đi vừa nói chuyện rồi nhanh chóng đi khỏi hội trường chính.

Khi cô vừa mới rời đi trong hội trường liền phân hoá thành hai thái cực.

Những vị lãnh đạo vốn có hứng thú với những dự án cộng đồng như thế này luôn đứng tại chỗ để nghe giải thích, còn những người có mục đích không đơn thuần chỉ vì Hồ Trân Trân nên mới đến đây đã không còn kiên nhẫn được nữa.

“Được rồi! Đừng nói nữa, đã nói nửa ngày rồi không thấy mệt à?”

Những giọng nói thiếu kiên nhẫn bắt đầu xuất hiện, nháy mắt liền đánh vỡ không khí hài hoà ở đây.

Người nói chuyện không hề che giấu sự ghét bỏ của mình, trước đây đã luôn cố kiềm chế sự nóng nảy của mình nhưng bây giờ đã bộc lộ ra ngoài hết.

Những nhân viên ban đầu đang giới thiệu cũng sợ hãi lùi lại vài bước.

Chưa nói thêm gì đã thấy hắn quay lưng bỏ đi.

“Vị này như thế nào lại……”

Nhân viên chưa nói được câu tiếp theo nhưng ý tứ đã thể hiện rất rõ.

Người này cũng xem như đã ghi dấu ấn sâu đậm rồi.

Có một số người đang dao động không biết có nên nguyên góp tiền hay không, vừa thấy hắn đi liền nắm lấy cơ hội đi ra khỏi nơi này.

Không khí bỗng nhiên chuyển từ vui vẻ sang vắng lạnh.

Nhiều người muốn nguyên góp tiền vì Hồ Trân Trân, nhưng vẫn còn xem có xứng đáng hay không.

Chờ tổ trưởng Lý cầm tư liệu đến đã nhìn thấy hốc mắt nhân viên đỏ hoe, và chỉ còn một vài doanh nhân ở lại đây thôi.

Ngay lập tức bà cảm thấy có điều gì đó không đúng, nụ cười trên môi cũng tối dần

“Làm sao vậy, sao lại không tiếp tục giới thiệu nữa? Tôi thấy Lý tổng rất có hứng thú với chuyện này mà.”

Có câu này của cô ấy, không khí cũng tốt hơn không ít.

Những nhân viên công tác còn lại tiếp tục giải thích với những người khác.

Mà tổ trưởng Lý đến bên cạnh cô gái với hốc mắt đỏ ửng lên: “Làm sao vậy?”

Cô ấy dẫn cô gái kia ra rìa địa điểm buổi tiệc, hỏi thăm với giọng điệu vô cùng lo lắng.

Hốc mắt của cô gái này vốn dĩ đã đỏ ửng lên, khi nghe được những lời này không thể kiềm chế được nữa mà rơi nước mắt.

Bình Luận (0)
Comment