Quả thật đôi môi dày như thế này là điểm dễ dàng nhận thấy nhất trên gương mặt của anh ta.
“Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Hồ Trân Trân lịch sự hỏi, nhưng ánh mắt của Trương Thiết Ngưu không nhìn cô, mà ánh mắt vẫn luôn hướng về Lưu An người đang cầm kiếm.
“Này, tên nhóc kia, mau trả thanh kiếm lại cho tôi!”
Khi Lưu An nghe được lời này thì càng ôm chặt món đồ đó hơn.
“Anh trả lời vấn đề của bà chủ tôi hỏi trước đi.”
“Trả lời xong cậu sẽ trả lại cho tôi?”
“Đúng vậy.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Lưu An, một lần nữa Trương Thiết Ngưu mới bắt đầu nói chính sự với Hồ Trân Trân.
“Tôi vì thanh kiếm này mà đến tìm cô, căn nhà kiếm kia, là của cô đúng chứ?”
Căn nhà kiếm, nghe thấy mấy từ mấu chốt này, thì đại khái Hồ Trân Trân cũng hiểu được sự việc là như thế nào rồi.
“Không sai là của tôi.”
Nghe vậy Trương Thiết Ngưu cười: “Vậy tôi tới đây là đúng rồi, cô ra điều kiện đi tôi muốn mua lại căn nhà đó.”
Quả thật Hồ Trân Trân cũng chẳng dùng đến căn nhà đó.
Từ thanh kiếm nặng kia mà Trương Thiết Ngưu mang tới, thì có thể nhìn ra anh ta là người trong nghề ở phương diện này.
Thời buổi này có quá ít người có thể rèn được kiếm.
Sau khi suy xét đến điều này, Hồ Trân Trân cũng sảng khoái đồng ý: “Được thôi, anh cứ trả cho tôi giá nhà trung bình là được rồi.”
Trong căn nhà rèn kiếm đó cũng có rất nhiều dụng cụ chuyên nghiệp.
Hồ Trân Trân cũng đã nhìn thấy qua từ hệ thống, đối với những bậc thầy rèn kiếm mà nói thì đây chính là nơi làm việc đáng mơ ước.
Nhưng Trương Thiết Ngưu cũng trả lời rất dứt khoát.
“Tôi không có tiền.”
Hồ Trân Trân ngây ngẩn cả người, nhất thời không biết nói cái gì.
Thậm chí cô còn tính lấy tiền để mua vài món đồ trong nhà, không nhờ Trương Thiết Ngưu lại cho cô câu trả lời như vậy.
“Vậy anh muốn dùng cái gì để đổi?”
Trương Thiết Ngưu giơ tay, chỉ về phía Lưu An: “Dùng cái kia được chứ.”
Lúc này Hồ Trân Trân mới hiểu, thật ra thanh kiếm này là mang đến cho cô.
Cùng lúc đó, ở nước M, Lâm Bắc muốn đến thăm Hồ Trân Trân nhưng lại biết được tin cô đã rời đi.
“Về sớm thế sao? Tiếc thật đấy.”
Sau khi cúp điện thoại của Thomas nụ cười trên khoé miệng của Lâm Bắc cũng tắt dần.
Anh ta ngồi trong phòng tiếp khách của biệt thự, ăn mặc rất chỉnh tề giống như đang chuẩn bị ra ngoài tham gia bữa tiệc của người nổi tiếng nào vậy.
Carl đã quen ngồi bên cạnh anh ta, liếc mắt nhìn biểu cảm trên mặt anh ta một chút, mới kinh ngạc mở miệng.
“Cô ta chính là lý do cậu đổi ý đi đến bữa tiệc của Ken sao? Liệu cô ta có thể mang lại nhiều lợi ích cho tập đoàn của mình không?”
Carl tự nhận mình khá hiểu rõ người em họ này.
Ngoài miệng thì nói rằng không thích can thiệp vào công việc của tập đoàn, nhưng lại rất có trách nhiệm và luôn quan tâm đến vấn đề quan trọng của công ty.