Điều làm Hồ Trân Trân kinh ngạc nhất chính là, bọn họ không chú ý đến việc cô đã bỏ ra bao nhiêu tiền cho vấn đề kiểm soát sa mạc, mà lại đi quan tâm đến vấn đề nhà vệ sinh công cộng nhất.
“Xem ra ở nước ngoài đã muốn nhà vệ sinh công cộng miễn phí lâu như vậy rồi, mới có thể chú ý đến vấn đề này nhiều như vậy.”
Mọi người đều giống như vậy, thiếu cái gì liền chú ý đến cái đó.
Việc cư dân mạng quan tâm đến một vấn đề nào nhiều như vậy chứng tỏ từ lâu họ đã bất mãn với đất nước mình.
Nhưng cái mà Hồ Trân Trân không nghĩ tới là bọn họ sẽ vì vấn đề nhà vệ sinh công cộng mà có ấn tượng tốt về cô như vậy.
Chuyện này cho dù có nghe như thế nào thì cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Thậm chí Hồ Trân Trân còn nhìn thấy hình ảnh của một cư dân mạng ở trên cộng đồng P.
Hình ảnh cô đang mỉm cười được đặt trước nhà vệ sinh công cộng, còn viết một cái danh xưng làm Hồ Trân Trân có chút xấu hổ.
“Người mẹ của những nhà vệ sinh công cộng.”
Khi nhìn đến mấy chữ này đột nhiên Hồ Trân Trân cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô thật sự không hiểu được tại sao họ lại liên hệ cô với mấy từ này được nhỉ.
Cũng may rất nhanh sau đó đã gặp đạo diễn Lộ Dã, người đã kéo Hồ Trân Trân ra khỏi cảm giác xấu hổ.
“Công tác hậu kỳ tiến hành như thế nào rồi?”
Cô vẫn hỏi như trước nhưng vẻ mặt của Lộ Dã có chút buồn khổ.
“Bà chủ, gần đây quả thật mọi chuyện không thuận lợi cho lắm.”
Từ khi Hồ Trân Trân giao Trương Thiết Ngưu cho cậu ta xong, thì mỗi ngày đều là tin tức tốt cả.
Đột nhiên nghe cậu ta nói không thuận lợi như vậy nên Hồ Trân Trân có chút không quen.
“Làm sao vậy? Xảy ra vấn đề ở phần nào sao?”
“Thời gian không quá thuận lợi.”
Lôi Đào đã dành hết tâm huyết cho kịch bản của bộ phim điện ảnh này, trong quá trình quay hình thì Lộ Dã quay cũng rất sảng khoái gần như quay hết cả cốt truyện.
Khi đến công tác hậu kỳ thì mọi chuyện mới trở nên rắc rối hơn.
“Cho dù là phân đoạn nào chúng tôi đều không nỡ lòng cắt bỏ, nhưng nếu dựa theo tình hình chỉnh sửa hiện tại thì bộ phim sẽ dài hơn hai tiếng.”
Độ dài của phim điện ảnh không có tiêu chuẩn cứng ngắc nào cả.
Nhưng cũng có một phạm vi nhất định.
Khán giả đã quen với độ dài của những bộ phim điện ảnh thì thông thường một bộ phim sẽ dài gần một tiếng rưỡi.
Đột nhiên lại cho khán giả xem bộ phim dài hai tiếng như vậy, Lộ Dã e rằng họ sẽ thấy chán và khó có thể hiểu được
Những lo lắng của cậu ta không phải là không có lý.
Vì trước đây từng có một đạo diễn nước ngoài vì quay một bộ phim điện ảnh quá dài mà bị khán giả ghét.
Đối với bộ phim này Lộ Dã cũng đặt rất nhiều niềm hy vọng của mình vào đó, hơn nữa Hồ Trân Trân cũng đầu tư rất nhiều tiền.
Mặc dù trong lòng anh ta biết rất rõ sự thành công một nửa dựa vào chất lượng của bộ phim một nửa còn lại thì dựa vào sự may mắn, nhưng trong tiềm thức anh ta luôn muốn tránh mọi khả năng thất bại.
“Bà chủ ngài xem thử đi, tôi thật sự không biết nên cắt bỏ cảnh quay nào cả.”
Lộ Dã đem vấn đề nan giải này cho Hồ Trân Trân.