Ở một mức độ nào đó thì đây cũng là một chuyện tốt.
Ít nhất các diễn viên ký hợp đồng với Ảnh Thị Giang Hồ sẽ được tự do hơn một chút, không cần lo lắng vừa ra khỏi cửa đã bị paparazzi đi theo.
Chuyện nào cũng có điểm tốt và điểm xấu của nó, nếu trong giới paparazzi đã truyền tai nhau như vậy rồi thì cũng có một số điểm bất lợi.
Xét về mức độ lộ diện trước công chúng, phim của Ảnh Thị Giang Hồ thiếu bộ phận paparazzi này, nên phạm vi tuyên truyền sẽ nhỏ hơn không ít.
Nhưng đây cũng chẳng phải chuyện gì quá lớn, ban đầu Hồ Trân Trân cũng có ý định làm bộ phim chất lượng tốt nhất rồi nên không muốn dùng mấy chiêu này để thu hút mọi người, mà cô muốn dựa vào việc quay phim đàng hoàng để thu hút mọi người.
“Hồ tổng, tôi đã chuẩn bị tốt rồi.”
Cửa văn phòng của Hồ Trân Trân vừa bị gõ vài cái, đầu của Lộ Dã đã chui ra từ phía sau cửa: “Khi nào chúng ta đi vậy?”
Sau khi mọi công tác hậu kỳ đều hoàn thành thì phim sẽ được gửi đi xét duyệt trong thời gian sớm nhất.
Lộ Dã đã trở về nghỉ ngơi hết một tuần mới khôi phục hoàn toàn mà quay lại công ty.
Vừa mới hoàn thành xong công tác hậu kỳ cả người cậu ta gầy đi một vòng, ánh mắt cũng rất tối, không biết là đã bao lâu rồi không có một giấc ngủ ngon nữa.
Hồ Trân Trân nhìn dáng vẻ đó của cậu ta, cô cứ lo lắng rằng cậu ta sẽ gục bất cứ lúc nào.
Nên đã ra lệnh cưỡng chế cậu ta quay về nhà nghỉ ngơi, sau đó mới đến đi làm.
Lộ Dã cũng muốn nhân lúc Hồ Trân Trân cho về nghỉ ngơi thì lười biếng một chút nhưng hôm nay thật sự có một chuyện làm cậu ta không yên lòng chút nào.
“Chờ một chút.”
Hồ Trân Trân liếc nhìn cậu ta sau đó kêu cậu ta ngồi ở ghế trong văn phòng đợi cô một chút.
“Chờ một chút đi, bây giờ còn quá sớm chưa tới thời gian hẹn đâu.”
Nhị Lang Thần Quân cái này điện ảnh ở chiếu phía trước.
Trước khi bộ phim điện ảnh Nhị Lang Thần Quân được công chiếu, thì nó đã được gửi đến các liên hoan phim để xem xét.
Ngay sau khi Lộ Dã biết được chuyện này, liền kích động đến mức không ngủ ngon được.
Hai bộ điện ảnh lần trước của cậu ta bị cộng đồng mạng mắng rất thảm, sau đó cậu ta chuyển qua lĩnh vực truyền hình nhưng không có một tác phẩm hay nào, rồi sau đó mới lưu lạc qua lĩnh vực quảng cáo.
Từng ấy năm đến nay, Lộ Dã đã chịu quá nhiều tổn thương trong lĩnh vực điện ảnh rồi, lần này chuẩn bị một bộ phim điện ảnh kỹ càng như vậy nên mới được đưa đến các liên hoan phim.
Phản ứng đầu tiên của cậu ta không phải là vui vẻ mà là lo lắng.
Thật sự có khả năng được đề cử sao?
Lúc này Lộ Dã không nghĩ đến việc có đoạt giải hay không mà anh ta chỉ quan tâm đến việc có lọt vào danh sách đề cử hay không thôi.
Một khi con người chịu thất vọng quá nhiều thì khi đứng trước hy vọng họ sẽ có chút hèn nhát.
“Hồ tổng, cô có nghĩ chúng ta nên đến chào hỏi ban giám khảo một chút hay không?”
“Anh đang nghĩ cái gì vậy?”
Hồ Trân Trân trực tiếp cười: “Phim đã được gửi tới rồi chắc chắn bây giờ ban giám khảo đang ở trong phòng xét duyệt, sao bây giờ có thể đi gặp anh được chứ?”
Cô thấy đạo diễn Lộ thật sự rất lo lắng nên an ủi một câu.