“Tiểu Vũ, em còn giữ phương thức liên lạc của các tuyển thủ tham gia cuộc thi vào lúc đó hay không?”
Vốn dĩ Hướng Vũ không muốn đưa đâu.
Ngay khi Hồ Trân Trân vừa xuất hiện thì sự quan tâm của chị hắn ta đều dành cho cô ấy cả.
Khó khăn lắm hai chị em bọn họ mới có được một cuộc điện thoại, thế nhưng cuộc điện thoại đó lại là vì cô ấy nên Hướng Vũ cảm thấy quá bất công.
Nhưng hắn ta không thể chống lại sự ảnh hưởng của Hướng Vi được, chỉ cần chị ấy gọi một tiếng “Tiểu Vũ” thôi là Hướng Vũ đã nhanh chóng đi tìm danh sách liên lạc rồi.
“Danh sách này em còn giữ, nhưng không biết bọn họ có đổi phương thức liên lạc không nữa.”
“Gửi qua đây.”
Hướng Vi nói ba chữ này xong liền dứt khoát cúp điện thoại.
Hướng Vũ còn rất nhiều lời muốn nói với chị mình nhưng ngay lập tức nghẹn lại.
Hắn ta bực mình một lúc, liền nghĩ đến việc cuối cùng chị mình cũng chia tay với tiểu minh tinh kia nên cảm thấy vui vẻ hơn.
Sau đó liền gọi điện cho Trương Hổ.
“Tiểu Hổ, cậu có nhớ lúc học đại học chúng ta từng cùng đầu tư vào một cuộc thi võ thuật hay không?”
Trương Hổ vừa chơi bóng rổ xong đang uống nước liền nhận được cuộc điện thoại này của hắn ta.
Sao lại hỏi chuyện đã lâu như thế chứ, tính nói hai câu rồi cúp điện thoại.
“Chuyện đã diễn ra khá lâu rồi nên cũng không nhớ rõ nữa.”
Nói xong câu đó, cậu ta liền muốn cúp điện thoại.
“Cậu đã quên rồi sao, vậy được rồi, xem ra chuyện mà chị Trân Trân của cậu cần gấp tôi không giúp được rồi.”
Ngón tay định cúp điện thoại của Trương Hồ liền dừng lại, cậu ta lập tức chuyển chủ đề.
“Anh nói cái gì? Chị Trân Trân sao?”
Trương Hổ ném quả bóng cho người khác, nhìn ra phía ngoài sân bóng rổ vẫy tay với người khác để người đó thay thế vị trí của cậu ta.
“Anh nói ai? Sao anh lại giúp được chuyện gấp của chị Trân Trân cơ chứ?”
Hướng Vũ biết khi nhắc đến Hồ Trân Trân, Trương Hổ nhất định sẽ chú ý đến.
Người anh em tốt này của hắn ta đã lớn bao nhiêu rồi mà tâm tư vẫn còn trẻ con như vậy chứ!
Quả nhiên, không cần Hướng Vũ nói thêm câu nào, Trương Hổ liền sốt ruột hỏi thăm.
“Là do chị Vi gọi điện cho anh sao? Chị Trân Trân gặp khó khăn gì à?”
“Cuộc thi võ thuật đã diễn ra nhiều năm trước rồi, sao chị Trân Trân lại muốn tìm người biết võ thuật chứ?”
Chờ cậu ta hỏi đến đây, Hướng Vũ mới từ từ nói.
“Đúng vậy, cho nên đó là lý do tìm đến chúng ta không phải hay sao?”
Một câu này của Hướng Vũ đã thành công lôi cậu ta vào.
“Cậu còn không mau nghĩ lại thử xem, lúc ấy những người đó có để lại phương thức liên lạc hay không?”
Chuyện này quả thật cũng đã hơi lâu rồi, nhưng Trương Hổ cũng không phải là người thích vứt đồ lung tung.
Hơn nữa đó cũng là lần đầu tiên cậu ta cùng người anh em tốt của mình đầu tư nên ít nhiều gì cũng có kỷ niệm nên tất cả đồ vật đều được cậu giữ lại nếu bây giờ vào kho tìm một chút, thì chắc có lẽ sẽ tìm được tư liệu ở đó.
“Anh cứ yên tâm nói cho chị Trân Trân biết đi, phương thức liên lạc của họ chắc chắn em sẽ tìm được!”
Sau khi Trương Hổ đảm bảo thì Hướng Vũ cũng cảm thấy nhẹ lòng, hắn ta ngã người ra sau nằm dài trên ghế sô pha.
“Vậy thì tốt quá rồi, tôi sẽ chuyển lời cho chị Trân Trân của cậu, nói đây đều là công lao của Trương Hổ.”