Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến (Dịch Full)

Chương 818 - Chương 818 - Chương 818 - Kế Cục Hoàn

Chương 818 - Chương 818

Chỉ cần chờ thêm một cơn mưa tới nữa thôi là có thể mang lại sự sống cho những bãi cỏ ở dưới.

[Cảm ơn mọi người đã giải thích, ở phía Tây thật sự rất yên bình.]

Cô đã thay chữ Tây trong trò đùa của cư dân mạng thành Tây Bắc, một vùng đất đang dần được hồi sinh.

Cô xứng đáng được ghi công vì đã khiến cho vùng đất này ngày càng sôi động hơn, Hồ Trân Trân đã lấy vùng đất Tây Bắc này và dùng độ dày của mặt mình để đồng ý câu nói đùa ‘ Bình Tây Vương ’ này.

Ở một nơi xa xôi như phía Tây này, mà vẫn thắng được ván cờ của tư bản, còn không đủ để Hồ Trân Trân vui mừng hay sao.

Cô ngồi xổm xuống và nhìn chằm chằm vào những mảnh đất.

Rất lâu sau cô mới đưa tay chạm vào bãi cát đầy nước này.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, rõ ràng là ẩm ướt, nhưng khi dùng lực một chút đã vỡ nát thành từng mảnh.

Một ngày nào đó, có lẽ cô thật sự có được một đôi tay mạnh mẽ như trong tin tức đã nói, và lúc cô cô thật sự có thể đối mặt với những thủ đoạn của họ.

Hồ Trân Trân đứng dậy rồi nhìn về phía Tây.

Ngày đó sẽ không còn xa nữa đâu.

Sau khi nhiệm vụ chính của hệ thống kết thúc, thì những hành trình mới trong cuộc sống chỉ mới bắt đầu thôi.

Hồ Trân Trân càng tự do hơn và có nhiều không gian để làm những việc mình muốn làm, càng có nhiều thời gian hơn để hưởng thụ cuộc sống sau này của mình.

“Trần Khai, nếu có một ngày, anh biến thành tôi, thì anh muốn làm gì?”

Hồ Trân Trân hỏi hắn một câu.

Trần Khai sửng sốt, đây là vấn đề hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

Hắn suy tư vài giây, rất nhanh liền cho Hồ Trân Trân câu trả lời.

“Bà chủ, tôi không nghĩ ra được.”

Hồ Trân Trân nghiêng người nhìn hắn một cái: “Không nghĩ đến việc hưởng thụ cảm giác tiêu tiền một cách thoải mái sao?”

Chuyện này đều là cám dỗ đối với tất cả mọi người.

Lòng tham đã nằm sẵn trong bản chất con người, và tiền tài giống như một nhu yếu phẩm cần thiết vậy.

“Tôi đã từng nghĩ như vậy.” Trần Khai hơi mỉm cười: “Nhưng lúc sau tôi lại nghĩ nó sẽ sớm rơi vào hư không mà thôi.”

Có tiền là một chuyện tốt, mọi thứ quý giá đắt tiền đều có thể nằm trong lòng bàn tay.

Nhưng đối với con người mà nói một cuộc sống như vậy rất dễ sinh ra cảm giác chán nản.

Ít nhất đối với Trần Khai mà nói đó chính là như vậy.

Hắn cũng nhìn về phía trước, nhìn vào những mặt đất tĩnh lặng.

Dùng giọng nói thì thầm gần như Hồ Trân Trân không thể nào nghe được: “Tôi không thể làm tốt bằng ngài được.”

Hắn không hiểu tại sao đột nhiên Hồ Trân Trân lại hỏi như vậy, nhưng hắn có thể cảm giác được cảm xúc của bà chủ đang bị dao động.

Gió từ xa thổi tới mang theo một chút mùi đất, nhưng cũng không giống khung cảnh cát vàng bay đầy trời trước đây nữa.

Trần Khai nhìn thân ảnh thẳng tắp của Hồ Trân Trân, nói: “Bà chủ, một ngày nào đó, ngài thật sự sẽ trở thành Bình Tây Vương.”

“Sao anh lại nói như vậy chứ, ở thời hiện đại không có ngai vàng đâu.”

Hồ Trân Trân xoay người lại, cười vỗ vai hắn.

Nếu là trước đây Trần Khai sẽ mỉm cười xin lỗi.

Nhưng trong cơn gió mạnh Tây Bắc này, đã thổi bay đi những tham vọng ít ỏi của hắn

“Tây mà tôi nói không phải là Tây Bắc.”

Bước chân của Hồ Trân Trân ngừng lại quay đầu nhìn vẻ mặt kiên định của hắn.

“Sao tôi cảm thấy anh còn tin tưởng tôi hơn cả tôi vậy? Nếu anh mà ở thời cổ đại, chắc chắn là một đại thần vừa ngu xuẩn vừa trung thành đấy.”

Nói xong câu đó, Hồ Trân Trân bước về phía khách sạn.

Cô đang đi ở phía trước, giọng nói rõ ràng của cô đã truyền đến tai của Trần Khai ở phía sau.

“Nhưng không sao cả, vì ngài là bà chủ của tôi.”

“Chờ chút Trần Khai, anh có ước mơ gì không tôi sẽ cố thực hiện nó giúp anh!”

Trần Khai đi ở phía sau cô cách khoảng hai mét, khi nghe được câu nói này khoé miệng không kìm được mà cong lên.

Hắn chạy chậm vài bước để đuổi theo.

“Vậy làm phiền bà chủ rồi!”

Bà chủ còn trẻ, hắn cũng còn trẻ, bọn họ còn rất nhiều thời gian thực hiện những mộng tưởng mà người khác cho là điên rồ mà người khác cho là không thể.

Hồ Trân Trân đi về phía trước, trên môi cũng nở nụ cười.

Dưới ánh nắng hoàng hôn, chiếc áo sáng màu của cô đã phản chiếu cho ra những ánh sáng rực rỡ.

Có lẽ những người nổi tiếng trên thế giới này đều có những khoảnh khắc phấn chấn như vậy.

Trong nháy mắt, dường như cô đã nhìn rõ được tương lai.

—Hoàn Chính Văn—

15/2/2024

*

Mn rảnh ghé qua ủng hộ bộ truyện Trà Xanh Õng Ẹo Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng nữa nhen, siu siu hay lun ý ạ

Thời Ngu từ mạt thế xuyên thành thế thân ánh trăng sáng cho ông trùm vai ác Quý Việt Châu trong truyện đoàn sủng.

Hiện tại có hai con đường được bày trước mặt cô: Một là trở về lại căn nhà hút máu có ông cha chẳng thương và người mẹ chẳng yêu kia, cùng đại chiến 300 hiệp với bọn họ; hai là nằm yên tại chỗ, làm một thế thân không phải lo ăn lo mặc, ngày ngày tiêu xài tiền.

Thời Ngu do dự hai giây, sau đó nhìn thấy được khuôn mặt cấm dục đẹp trai của ông trùm vai phản diện.

Cô chọn cái số hai!

Còn do dự thêm một giây là không tôn trọng gương mặt của ông trùm và tiền bạc!

Thời Ngu làm thế thân cũng có chuyện phiền não, lỡ như hết vai thì chẳng phải tới cơm cũng chẳng có mà ăn à?

Vì thế cô quyết định nhặt lại nghề cũ ở mạt thế, hoạt động trong giới showbiz.

Nam phụ mặt dày mê mệt nữ chính chế giễu.

Thời Ngu khinh thường: “Anh ư? Anh biết bạn trai tôi là ai không? Đêm nay cấm anh lên sóng."

Nam chính diễn cùng nữ chính xuất hiện.

Thời Ngu cười khẩy một tiếng: “Chỉ có như này, thế này thôi á? Anh dám đụng một chút đến tôi, bạn trai tôi đập chết anh."

Nữ chính ánh trăng sáng xuất hiện

Thời Ngu: “Chỉ ... "

Từ từ, hình như chính chủ đã xuất hiện!

Vấn đề không lớn, cô cũng đã kiếm đủ tiền rồi! Tạm biệt ngài nhá!

Quý Việt Châu đi công tác xong quay về, nhìn biệt thự trống không: Vợ tôi đâu???

Bình Luận (0)
Comment