"Chỗ này cũng phải hơn 100 con nhỉ?"
"Không đến đâu, bây giờ chỉ có tám mươi con", ánh mắt Phương Bình nhìn vào đàn dê, dường như hồi tưởng lại cái gì đó: "Trước kia có đủ một 100 con, sau đó tôi thiếu tiền nên mới bán bớt hai mươi con.”
"Sau đó không ai mua những con dê này sao?" Hồ Trân Trân tò mò hỏi.
Phương Bình nói: "Lần đấy là gặp được một ông chủ tốt bụng, nên ông ấy mới mua 20 con. Không thể hy vọng rằng một người có thể mua tất cả số dê, bởi vì họ không có chỗ nuôi.”
Vẻ mặt của cô ấy lại ảm đạm đi, có vẻ như cô ấy định sau khi bán cho cô xong sẽ rời khỏi thành phố, nếu cô ấy không thể bán hết thì cũng chỉ có thể ném lại ở đây.
Còn về phần có thể sống sót hay không thì phải xem tạo hóa của chúng.
"Vậy nếu tôi mua hết thì sao?" Hồ Trân Trân hỏi: "Những con dê này cần bao nhiêu không gian để nuôi?"
Không thể tin được...
"Cô muốn nuôi?"
Phương Bình bây giờ mới hoảng hốt phản ứng lại: "Nhiều dê như vậy thì phải cần một chỗ hoạt động rất lớn, ít nhất cũng phải mấy trăm mét vuông.”
Phương Bình không dám nói lớn hơn, sợ dọa Hồ Trân Trân bỏ đi mất, thận trọng báo ra một con số: “500 mét vuông chắc là đủ rồi.”
Cũng gần bằng kích thước của một sân chơi!
Hồ Trân Trân vừa nói chuyện với cô, vừa ở trong đầu nói chuyện với Tiểu Kim.
[Tiểu Kim, lần trước tao rút trúng nơi đó lớn đến mức nào?]
[Tầm khoảng 100 mẫu.]
*1 mẫu = 10 sào
100 mẫu = 1000 sào
1 sào = 360 mét vuông
=>100 mẫu = 360.000 mét vuông
Tiểu Kim còn chu đáo giúp Hồ Trân Trân vẽ ra sơ đồ mặt bằng, trên đó có viết chữ [Vườn bách thảo bỏ hoang].
[Ký chủ muốn nuôi bò dê ở đây sao?]
[Đúng vậy, một bãi đất hoang lớn như vậy, lại còn mọc đầy thực vật, vừa vặn có thể sử dụng để nuôi bò và dê.]
Hồ Trân Trân ngẩng đầu lên hỏi Phương Bình: "Nếu có 100 mẫu đất thì cô sẽ phân chia như thế nào cho thích hợp?”
"Một trăm mẫu?" Hai mắt Phương Bình sáng lên.
"80 mẫu đất có thể dùng cho chăn nuôi bò và cừu, còn lại 20 mẫu đất có thể dùng để tích trữ thức ăn gia súc và xây dựng nhà máy sữa? Như vậy là hoàn hảo rồi.”
Hồ Trân Trân hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc này, nhưng cô có tiền, nghe Phương Bình nói như vậy, ánh mắt của cô lập tức chuyển sang Trần Khai.
Trần Khai hiểu ý cô trả lời: "Diện tích của nhà máy chế biến sữa thường là từ hai đến ba mẫu là đủ rồi, tính cả việc xây dựng ký túc xá cho công nhân cùng với đường xá cũng chỉ cần 20 mẫu là đủ.”
"Rất tốt, vậy thì cứ dựa theo lời cô Phương mà làm đi.”
Hồ Trân Trân trực tiếp đưa ra quyết định trước mặt hai.