Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến (Dịch Full)

Chương 86 - Chương 86 - Nghiêm Ngặt

Chương 86 - Nghiêm ngặt
Chương 86 - Nghiêm ngặt

Mười hai tuổi vẫn là một đứa trẻ, bây giờ phải nhanh chóng tìm một ngôi trường khác giúp cô bé xóa đi nỗi đau ở quá khứ, tìm lại niềm vui cuộc sống.

"Con có muốn chuyển đến Trường trung học cơ sở số 1 Bắc Thành không?”

Câu này hỏi Phương Bình cũng là hỏi cô bé.

Nếu một trong hai không đồng ý, Hồ Trân Trân sẽ từ bỏ ý định này.

Phương Bình sững sờ một chút, nhìn chằm chằm vào con gái một lúc lâu, sau đó quay đầu hỏi lại Hồ Trân Trân: "Có thể sao?”

Đây chính là ngôi trường trung học cơ sở tốt nhất thành phố S, tất cả học sinh trong trường đó đều có thành tích rất tốt. Lúc trước Phương Bình cũng muốn cho con gái học ở nơi đó, nhưng nhà trường yêu cầu rất nghiêm ngặt, không chấp nhận học sinh có vấn đề về gia đình. Vậy nên mới phải học ở trường trung học cơ sở hiện nay.

"Đương nhiên có thể."

Bàn tay của Phương Bình buông lỏng, nắp nồi trực tiếp rơi xuống nồi: "Đùng" một tiếng, sau đó Phương Bình trực tiếp quỳ xuống đất.

"Cầu xin cô giúp tôi, nếu có thể thật sự chuyển đến, bắt tôi làm cái gì cũng được."

Phương Bình thậm chí còn âm thầm thề ở trong lòng, chỉ cần Hồ Trân Trân có thể giúp cô ấy việc này, ngoại trừ giết người phóng hỏa, cô nhất định sẽ làm bất cứ thứ gì có thể.

Trường trung học cơ sở số 1 Bắc Thành kỷ luật tốt, có ký túc nội trú, bình thường cũng có bảo vệ tuần tra qua lại, mấy người cho vay nặng lãi và thằng cha khốn nạn đó cũng không thể đến gần con gái mình.

Thứ hai, giáo viên ở đó cũng rất tốt, Phương Bình là một người thô lỗ, cũng không được học hành đến nơi đến chốn, nhưng trong lòng cô hiểu được, người thành công nhất định phải có tri thức, nhất định phải học thật giỏi, để học thật giỏi, đương nhiên cần có môi trường tốt, tương lai cũng sẽ không tồi tệ như cô ấy.

Hồ Trân Trân thấy Phương Bình quỳ sụp xuống lập tức hoảng sợ, vội vàng đứng lên đỡ, cố gắng kéo cô ấy lên.

"Cô cứ đứng lên trước, chuyện này cũng rất đơn giản.”

Nghe được lời hứa của Hồ Trân Trân, Phương Bình mới thay đổi tư thế, ngồi thẳng xuống sàn nhà, gục xuống khóc.

"Cám ơn cô, thật sự cảm ơn cô."

"Tôi biết cô muốn tôi đi làm một số việc? Cô cứ nói đi, chuyện gì tôi cũng sẽ làm được."

Phương Bình hạ quyết tâm, đôi mắt đỏ ngầu, tùy ý lau nước mắt trên mặt, nhìn về phía Hồ Trân Trân.

"Mẹ!" Cô bé Trân Trân ngồi bên cạnh cũng sợ hãi gọi Phương Bình một tiếng, bị ánh mắt của Phương Bình ngăn lại.

Hồ Trân Trân có chút đau đầu, luôn cảm thấy hai mẹ con này hiểu lầm cái gì đó.

"Tôi muốn tìm một người nuôi bò cho tôi."

Phương Bình ngẩng đầu nhìn cô hồi lâu, vẻ mặt không thể tin được: "... Chỉ vậy thôi sao?”

Bình Luận (0)
Comment