Mẹ Kế Nhà Giàu Của Hotboy Truyện Vườn Trường

Chương 57

Nguyễn Linh nói một tràng không khiến Tu Tư Duệ đứng đó ngơ ngác một lúc để tiêu hóa.

Hứa Trừng cũng giật mình, sau đó ở bên cạnh khẽ.

Vài giây sau, Tu Tư Duệ cuối cùng cũng phản ứng lại: “Cô! Cô đang nói bậy!”

“Ơ …” Nguyễn Linh khoanh tay, giọng điệu kéo dài: “Chỉ là bị nói trúng tim đen thôi, tôi biết cậu rất nôn nóng, nhưng đừng nôn nóng vội.”

Cô biết, đối phó với loại người thích tung tin đồn này, cách tốt nhất là lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt.

Cô còn đặc biệt tặng cho đối phương gói tin đồn full set, không sợ không trúng.

Tu Tư Duệ tròn mắt, miệng ra rồi lại đóng lại, cả buổi tuôn ra một câu: “Tôi không thích đàn ông! Cũng không phải là tiểu tam!”

Nguyễn Linh bật cười thành tiếng.

Có vẻ, câu cuối cùng có sức sát thương lớn nhất.

“Được được.” Nguyễn Linh cho cậu ta một ánh mắt thâm sâu: “Cậu nói không phải thì không phải vậy.”

Tu Tư Duệ: “?”

Ba người đứng dưới tòa nhà chính của giải trí Thiên Diệu, người qua kẻ lại, có không ít người dừng lại xem náo nhiệt.

Những người này ban đầu có thể chưa nghe rõ Nguyễn Linh nói gì, nhưng tiếng thét của Tu Tư Duệ đã phát huy hiệu quả như phát thanh còn đi kèm với loa.

Ánh mắt của những người xung quanh càng thêm thích thú, không ngừng thầm.

Mặt Tu Tư Duệ lúc xanh lúc đỏ, lại không dám lớn tiếng nữa, chỉ có thể cắn răng gầm khẽ: “Ông đây không có phải!”

“Ồ.” Ánh mắt Nguyễn Linh mang theo sự khinh thường và chế nhạo: “Tùy cậu nói vậy, Hứa Trừng, chúng ta đi thôi.”

……

Rời khỏi khu công nghiệp, Nguyễn Linh tay vào chiếc xe sang bên đường: “Đến đây là được rồi, tài xế đang đợi tôi ở bên kia.”

Nói xong, cô đưa tay ra.

Vừa nãy rời khỏi quán cà phê, cô đã mang theo một phần bánh tart chanh và bánh kem truffle sô cô la, túi đựng là do Hứa Trừng giúp cô cầm.

Thấy Nguyễn Linh đưa tay ra, lúc đầu Hứa Trừng hơi ngơ ngác, sau đó mớᎥ có chút mất tự nhiên mà đưa túi giấy cho cô.

Khi Nguyễn Linh quay người định đi, cậu ta không nhịn được mà lên tiếng.

Hứa Trừng: “Cô Nguyễn…”

Nguyễn Linh: “Hả?”

Hứa Trừng:...

Cậu thiếu niên nhẹ nhàng cúi đầu: “Cảm ơn cô.”

Nguyễn Linh mỉm cười:” Không cần khách sáo. Lần sau nếu không biết cách đối phó với cậu ta thì để tôi dạy online cậu, đảm bảo cậu ta sẽ tức đến mức bật dậy lúc ba giờ sáng để suy ngẫm về việc mình đã làm gì sai trong hôm nay.”

Hứa Trừng bật cười.

“Tạm biệt.” Nguyễn Linh vẫy tay.

Hứa Trừng nhìn theo bóng lưng của Nguyễn Linh khuất trong dòng người, nhưng không lập tức rời đi.

Lâu sau, cậu ta ngẩng đầu nhìn trời.



Mặt trời trốn sau đám mây từ rất lâu, không biết khi nào lại ló dạng, con đường vốn tối tăm bỗng chốc cũng sáng lên một chút.

Sau khi gửi vài bảo thảo quảng cáo mà mình nghĩ ra vào nhóm, các học sinh trung học lần lượt gửi phản hồi.

Trần Dương phản hồi nhanh nhất, dành cho những bản thảo quảng cáo một tràng lời khen.

Nguyễn Lin chỉ trả lời một câu “Cảm ơn”, trực tiếp bỏ qua lời sáo rỗng của cậu ấy.

Kiều Nguyệt kiểm tra bản thảo quảng cáo của Linh từ đầu đến cuối, còn chỉ ra một câu sai ngữ pháp, nói đây là lỗi lặp từ.

Nguyễn Linh nhìn chằm chằm vào câu sai ngữ pháp đó một lúc lâu, đồng thời khen ngợi Kiều Nguyệt quả là học sinh giỏi, cũng cảm thấy có lẽ mình đã trả lại hết kiến thức cho cô giáo dạy văn hồi trung học.

Tô Quân Nhược thì hỗ trợ viết bản thảo quảng cáo khác theo phong giật gân, nghe nói cô ấy đã hỏi thăm ý kiến của các chị em, nói cách này là hấp dẫn nhất.

Nguyễn Linh so sánh một chút, cảm thấy với văn bản trước đó của mình là hai kiểu khác nhau, không bằng làm thêm một cái nữa.

Dù sao cô cũng có rất nhiều chủ đề chụp ảnh, mỗi chủ đề cũng có rất nhiều ảnh, không sợ không đủ ảnh để đăng.

Về phần Diệp Hủ, Nguyễn Linh giao cho cậu nhiệm vụ cuối cùng là chỉnh sửa và sắp xếp ảnh và văn bản, để tránh mình có gì bỏ sót.

Nguyễn Linh đăng ký tài khoản trên mạng xã trước, hai ngày sau cô chọn một buổi tối có lưu lượng truy cập cao để đăng một trong những bài đăng quảng cáo.

Cùng lúc đó, cô cũng ảnh WeChat để quảng cáo, coi như là thông báo khai trương.

Mấy học sinh trung học cũng giúp cô chia sẻ trên WeChat của họ.

Một sau, Nguyễn Linh lại nhân được tin từ Hứa Trừng.

[Hứa Trừng: Cô Nguyễn.]

[Hứa Trừng: Chúc mừng studio của cô khai trương!]

[Hứa Trừng: Nếu cô không phiền, tôi có thể giúp cô chia sẻ không?]

Có lẽ là do thân phận giữa hai ngườι, Hứa Trừng thực sự là người thiếu niên lịch sự và có chừng mực nhất mà Nguyễn Linh từng gặp.

Nếu là người khác hỏi như vậy, Nguyễn Linh có thể sẽ nghĩ người này đang muốn lập công với cô, nhưng đặt trên người Hứa Trừng thì lại rất hợp lý.

Cậu ta có lẽ thực sự lo lắng cô sẽ thấy phiền, nên mớᎥ đặc biệt hỏi.

Nguyễn Linh trả lời một chữ “được”.

Điều này cũng không có gì to tát, không cần phải từ chối, vòng bạn bè của Hứa Trừng có thể cũng sẽ có khách hàng tiềm năng của cô.

Không lâu sau, nhóm “Phân đội nhỏ lẩu uyên ương” đột nhiên trở nên náo nhiệt.

[Trần Tùng Dương: “Ảnh”]

[Trần Tùng Dương: Trời má! Tôi không nhìn lầm chứ!]

[Trần Tùng Dương: Sao Hứa Trừng cũng giúp cô chia sẻ bài đăng khai trương thế?]

[Trần Tùng Dương: Không phải cậu ta trộm từ trong vòng bạn bè của tôi chứ!]

[Trần Tùng Dương: Chẳng lẽ cậu ta định bỏ tối theo sáng, tính làm thân với tôi?]

Hứa Trừng và Trần Tùng Dương, còn có mấy người khác trong nhóm đều không cùng lớp, theo lý mà nói không có giao lưu gì cả.

Nhưng khi học kỳ một vừa mớᎥ bắt đầu, trong trường học liền truyền tin, có một thành viên nhóm nhạc nam có chút danh tiếng cũng tới học trường Tú Lễ.

Ngay cả người lớn cũng muốn hóng hớt, chứ đừng nói là đám trẻ con mớᎥ học trung học, tất cả mọi người đều hăng hái bừng bừng muốn tận mắt nhìn thấy minh tinh một lần.



Ngày đầu tiên khai giảng, lúc Trần Tùng Dương lớn giọng “Hủ ca” bạn nối khố của mình, có người nhận nhầm Diệp Hủ có tướng mạo xuất chúng thành Hứa Trừng.

Trần Tùng Dương không thể nhìn anh em tốt của mình bị một đám người nhận lầm và còn vây xem, vì thế không chút khách sáo mà đuổi người, thuận tiện biểu đạt vài câu bất mãn đối với Hứa Trừng.

Sau đó chuyện này lại truyền đến tai Hứa Trừng, truyền qua truyền lại, quan hệ giữa hai bên cũng có chút khó xử.

[Tô Quân Nhược: Cậu suy nghĩ nhiều rồi, còn bỏ tối theo sáng nữa chứ @ Trần Tùng Dương]

[Tô Quân Nhược: Người ta là ngôi sao, sao phải làm thân với cậu?]

[Trần Tùng Dương: Xì! Vậy sao cậu ta lại chia sẻ bài đăng trên vòng bạn bè của tôi?]

[Trần Tùng Dương: Cậu cũng không kết bạn với cậu ta, chẳng lẽ cậu ta chia sẻ bài đăng của Kiều Nguyệt?]

[Trần Tùng Dương: @Kiều Nguyệt, cậu có thân với Hứa Trừng không?]

[Kiều Nguyễn: Không]

[Trần Tùng Dương: Vậy không phải rồi, tôi có thêm phương thức liên lạc của tên Hứa Trừng kia, cậu ta nhất định là sao chép của tôi!]

[Trần Tùng Dương: Hủ ca, có muốn tôi đi đối chiếu giúp cậu không? @ Diệp Hủ]

[Diệp Hủ: …..]

Nguyễn Linh đi bảo người giúp việc cắt cho mình một đĩa trái cây, sau khi xem điện thoại thì thấy nhóm có thêm một loạt tin nhắn mớᎥ.

Đọc xong đoạn chat, Nguyễn Linh lặng đi một lúc.

[Nguyễn Linh: @Trần Tùng Dương]

[Nguyễn Linh: Có khi nào, Hứa Trừng kết bạn với cô, nên trực tiếp chia sẻ bài đăng của cô không?]

Sau khi gõ xong, Nguyễn Linh bỏ một quả nho vào miệng, quyết định đến phòng Diệp Hủ xem thử.

Cô suýt quên mất, lần trước xem phim cùng Diệp Hủ, quan hệ giữa Diệp Hủ với người tên Hứa Trừng này có hơi vi diệu. Ngôn Tình Nữ Phụ

Lúc đó cô hỏi Diệp Hủ có phải không thích Hứa Trừng không, sau đó nhận được câu trả lời phủ định.

Nhưng chuyện của học sinh trung học, ai mà biết chứ?

Nguyễn Linh gõ cửa phòng Diệp

Một lúc sau, cửa mở ra một khe nhỏ.

thiếu niên nhìn vào đĩa trái cây trong tay cô, hơi nghiêng đầu.

“Con không giận.” Diệp Hủ nói: “Không cần mang trái cây cho con.”

Nguyễn Linh: “...”

Cô kìm nén để không nói câu “Đĩa trái cây là của mẹ”, mở khe hở ở cửa ra lớn hơn.

Nguyễn Linh nói thẳng: “Gần đây mẹ đã đầu tư vào một bộ phim truyền hình.”

Lông mày Diệp Hủ nhíu lại: “ Hứa Trừng đóng?”

“Đúng vậy.” Nguyễn Linh nói: “Và chính mẹ đã giới thiệu cậu ấy với biên kịch để thử vai.”

Cô nói thẳng như vậy, Diệp Hủ lại bị bất ngờ.

Diệp Hủ nhìn cô với vẻ ngạc nhiên: “Mẹ...”
Bình Luận (0)
Comment