Chuong 112:
Chuong 112:Chuong 112:
Chuong 112:
Nhưng người tính không bằng trời tính, không nghĩ tới hai người vào kinh sớm hơn dự định.
Lục thị bất đắc dĩ, buông thi kinh cùng điểm tâm xuống giường.
Đợi mặc xiêm y xong, Lục thị bắt đầu phân phó: "Đi gọi phòng bếp chuẩn bị canh nóng thức ăn nóng, phái mấy người qua xem phòng cô thái thái ở có bỏ sót chỗ nào không, nhớ đốt hương mà cô thái thái thích ngửi lên."
"Quên đi, ta đây tự mình đi qua một chuyến." Lục thị thở dài một hơi.
Nàng chính là một người lao lực.
Trên thôn trang ngoại ô.
Ôn Diệp ở trên giường sưởi ấm, cũng đã đến giờ dùng cơm trưa.
Ăn uống trên thôn trang đều tương đối tùy ý, không có bày biện tinh xảo như ở Quốc công phủ, nhưng thắng ở chỗ hương vị cũng không tệ.
Đi ra ngoài, không có nhiều quy củ như vậy, Ôn Diệp trực tiếp gọi món hầm.
Trong nồi có gà sườn khoai tây, còn có cà tím đậu đũa trông trong phòng ấm vân vân, hâm mềm nhừ, bên cạnh nồi sắt còn bánh bột ngô chiên, chấm nước canh ăn, rất thơm.
Ôn Diệp nghe nói thôn trang còn nuôi ngỗng.
Bên ngoài đang có tuyết lớn, nhìn kìa, ông trời đang giúp nàng.
Ôn Diệp định ở lại thôn trang hai đêm, ngày mai ăn ngỗng hầm áp suất.
Tây viện Quốc công phủ .
Tin tức đại cô thái thái sắp đến phủ, Lục thị phái người đi tới quan thự và công bộ doanh rèn binh khí thông báo cho Từ Nguyệt Gia và Từ quốc công.
Từ Nguyệt Gia đã hai ngày không hồi phủ, một đường tuyết lớn, sau khi đến phủ, xiêm y đều thấm ướt một chút.
Từ Nguyệt Gia trực tiếp đi tới tây viện, đi vào chính viện, rồi vào đại sảnh.
Lại phát hiện trong phòng trống rỗng, không có nửa phần cảnh tượng náo nhiệt ngày xưa.
Bước chân của hắn dừng lại, theo bản năng nhìn quanh bốn phía.
Tấm đệm dày trên giường mềm được xếp ngay ngắn, trên bàn trà cũng không có đĩa điểm tâm.
Từ Nguyệt Gia xoay người đi đến thư phòng phía tây, nơi này không biết đặt chiếc ghế dài mềm từ lúc nào.
Đệm dày cũng gấp chỉnh tê.
Ngay khi Từ Nguyệt Gia đang nghi hoặc trong lòng, trong viện truyên đến tiếng động tĩnh.
Trong viện, Kỷ ma ma khẩn trương đi theo bên người Từ Ngọc Tuyên nói: "Nhị phu nhân thật sự không có ở đây, hay là ta ôm tiểu công tử vào xem một chút nhá."
Tuyết trời đường trơn, không cẩn thận một cái, ngay cả người lớn cũng sẽ dễ dàng bị ngã, huống chỉ Từ Ngọc Tuyên là một tiểu hài tử cách hai tuổi còn kém vài ngày. Từ Ngọc Tuyên xoay người cự tuyệt, muốn tự mình đi, nhưng bước chân ngược lại nghe lời mà chậm lại.
Từ Nguyệt Gia rời khỏi thư phòng, đi ra ngoài, vừa lúc gặp được Từ Ngọc Tuyên vừa đi tới hành lang.
Từ Ngọc Tuyên ngẩng đầu, hô: "Cha."
Từ Nguyệt Gia "Ừ" một tiếng, đồng thời hỏi: "Tới tìm Nương con sao?"
Từ Ngọc Tuyên gật đầu, thân sắc có chút câu nệ: "Tìm Nương, cùng nhau chơi."
Từ Nguyệt Gia nhìn lướt qua sân vắng vẻ, nói: "Nương con không có ở đây."
Từ Ngọc Tuyên lập tức nói: "Tìm
Từ Nguyệt Gia bình tĩnh nói: "Ta không biết Nương con ở nơi nào."
Kỷ ma ma ở một bên nghe xong, vội vàng giải thích: "Là như vậy, Quốc công phu nhân hôm qua tuần tra xong thôn trang trở về thì thân thể có chút không khỏe, nhưng trong phủ còn có mấy thôn trang chờ đi tuần tra, vì thế Quốc công phu nhân liền năn nỉ Nhị phu nhân thay người đi, Nhị phu nhân sáng nay chưa tới giờ Thìn đã ngồi xe ngựa ra khỏi phủ."
"Lão nô đã nói với tiểu công tử rồi, chỉ là tiểu công tử nhất định phải đích thân tới xem."
Từ Nguyệt Gia nghe xong, nhìn về phía Từ Ngọc Tuyên nói: "Nghe thấy chưa? Nương con không ở trong phủ."
Từ Ngọc Tuyên cúi đầu xuống, cúi đầu lên tiếng: "Tuyên nhi nghe rồi."
Từ Nguyệt Gia lại nói: "Bên ngoài lạnh, về thư phòng đi."
Lời của cha, Từ Ngọc Tuyên vẫn nghe, chỉ là ngưỡng cửa có chút cao, cậu bé mặc lại dày, đi đứng không bước qua được, vì thế ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ ma ma.
Kỷ ma ma nhanh chóng tiến lên khom lưng ôm lấy, theo Từ Nguyệt Gia vào phòng.
Vào thư phòng, Từ Ngọc Tuyên bảo Kỷ ma ma buông mình xuống, sau đó đạp đạp leo lên chiếc ghế dài mềm mại.
Cậu bé nhớ rõ đây là nơi nương thường lui tới.
Từ Nguyệt Gia ngồi ở sau bàn học, yên lặng đọc sách.
Một lúc lâu sau giữa hai cha con chỉ có tiếng lật trang sách.
Từ Ngọc Tuyên trừng mắt nhìn, vặn vẹo thân thể, xoay qua, đưa lưng về phía Từ Nguyệt Gia, xuyên qua cửa sổ giấy nhìn ra bên ngoài.