Chuong 137:
Chuong 137:Chuong 137:
Chương 137:
Mới nháy mắt đó đã tới giờ ăn trưa.
Ôn Diệp nói giỡn: "Con để phòng bếp nhỏ đặc biệt học nấu mấy món của Lăng thành, nhưng đều là nước đến chân mới nhảy, nếu không ngon cũng đừng nói ra nhé."
Đại cô thái thái không hề để ý, ngược lại còn cao hứng nói: "Dù sao ta cũng ăn ngán thức ăn của Lăng thành rồi, đồ ăn chính gốc Thịnh Kinh thì đã lâu chưa nếm thử."
Diêu thị cũng đầy mặt mong chờ: "Lúc trước thường nghe mẫu thân nhắc mãi, hôm nay coi như có thể nếm thử rồi."
Diêu thị không phải là người Lăng thành bản địa, tuy rằng lúc nàng ấy còn rất nhỏ đã từng theo phụ thân đến Thịnh Kinh, nhưng mùi vị nếm được lúc đó đã quên sớm sạch rồi.
Sau này phụ thân trúng cử, mẫu thân và ca ca tỷ tỷ đều theo phụ thân ra ngoài làm quan.
Ngay từ đầu không phải ở Lăng thành, chỉ là thời gian ở lại Lăng thành là dài nhất mà thôi.
Đang nói chuyện thì bọn nha hoàn đã lục tục dọn món lên.
Món ăn cuối cùng được dọn lên bàn là món được gói lại bằng túi giấy dầu, trên khay còn đặt hai ba chiếc đĩa sứ rỗng.
Từ Ngọc Tuyên ngoan ngoãn ngồi trên ghế, tay nhỏ vin vào cạnh bàn, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm túi giấy dầu trên bàn ăn.
Đại cô thái thái và Diêu thị không hiểu gì cả, người trước hỏi: "Diệp nương à, đây là cái gì vậy?"
Ôn Diệp đơn giản giải thích chuyện đã xảy ra mấy ngày trước, cuối cùng sờ cái ót tròn lan của Từ Ngọc Tuyên rồi nói: "Đại khái là cảm giác mới mẻ vẫn còn, không còn cách nào khác, con chỉ có thể tiếp tục làm hài lòng thằng bé."
Đại cô thái thái ghe xong cười không thở được, nói: "Ta thế nào cũng không nghĩ tới, biểu đệ của Tử Đàn lúc nhỏ cũng kén ăn lắm!"
Lúc đó phụ thân của hắn vừa qua đời, bà ấy là trưởng tẩu của Đại phòng Thân gia, bên dưới còn một đống đệ đệ muội muội cần chăm sóc, đối với nhi tử không khỏi có chút lơ là.
Nhóm ma ma phụ trách chăm sóc cho nhi tử sợ trước sợ sau, tiểu chủ tử muốn gì thì các nàng cho ấy, chưa tới một năm đã dưỡng thành thói ngang ngược kén ăn.
Năm đó, sau khi phát hiện ra chuyện này, bà ấy đã phải mất một phen công phu mới có thể uốn nắn nhi tử về với chính đạo.
Diêu thị dựng đứng lỗ tai lên nghe, trong đầu hiện ra ra gương mặt của lang quân nhà mình, thực sự tưởng tượng không ra dáng vẻ lang quân kén ăn sẽ như thế nào.
Đại cô thái thái cười đủ rồi, đột nhiên chuyển đề tài: "Ca phết bột chiên mà con nói ăn ngon không?"
Ôn Diệp hơi ngớ người một lúc, trả lời: "Ăn ngon, rải một ít ớt bột lên vừa thơm vừa cay."
Đại cô thái thái nhìn món ngon đầy bàn với vẻ tiếc nuối: "Thật muốn nếm thử."
Diêu thị nghe xong lập tức nói: "Chuyện này dễ mà, lát nữa con sai người đi vớt ít cá con về, phết bột lên rồi chiên một đĩa, để mẫu thân ăn cho đỡ thèm."
Diêu thị tự cảm thấy đây là một biện pháp cực kỳ tốt, kết quả vừa nói xong thì đã nhận được hai luông ánh mắt tương tự.
Đại cô thái thái nhìn nhi tức Diêu thị với vẻ mặt viết đây ba chữ "con không hiểu”, sau đó nói: "Mẫu thân hiểu ý tốt của con, nhưng mùa đông khắc nghiệt, đừng sai người ra hồ vớt cá con nữa."
Diêu thị không hiểu lắm: "Không phải mẫu thân muốn nếm thử sao?"
Nàng nhìn sang Ôn Diệp với ánh mắt cầu được biết giải đáp.
Ôn Diệp mỉm cười không nói.
Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, cá phết bột chiên không phải là món ăn phức tạp gì, trong nhà cũng có thể làm ra mùi vị giống hệt.
Đại cô thái thái và nàng giống nhau, cũng không phải nói thích ăn nhiều bao nhiêu, chỉ là thèm được ăn một miếng mua ngoài đó thôi.
Cảm thụ khi ăn đồ trong nhà làm và ăn đồ mua từ sạp nhỏ bên ngoài vốn không giống nhau.
Ôn Diệp nói: "Cá phết bột chiên là Đào Chi mua từ một sạp nhỏ ven đường, người ta cũng phải về nhà đón tết mà, chờ năm sau nhà đó bày sạp bán lại con sẽ bảo Đào Chi mua cho cô mẫu một bao."
Đại cô thái thái lập tức đồng ý: "Con nói đấy nhé."
Đại cô thái thái tính toán cùng Diêu thị ở lại Thịnh Kinh đến đầu xuân mới trở lại Lăng thành, nhi tử đã làm Huyện lệnh năm sáu năm, dựa vào công trạng tích lũy được mấy năm nay, đoán chừng một hai năm nữa có thể thăng chức rồi.