Chuong 156:
Chuong 156:Chuong 156:
Chương 156:
Đồ ăn của hai đứa nhỏ rõ ràng không cay, nhưng lại cố tình bắt chước cậu, đứa nào đứa nấy đều hít hà.
Khung cảnh này nhìn rất buồn cười.
Ôn Diệp cũng rất không nể mặt mà cười ra tiếng.
Từ Cảnh Dung: "..."
Đột nhiên cảm thấy có chút mất mặt xấu hổ, cậu một hơi uống hết trà sữa trong ly, biến bi thương thành sức mạnh, lại cắn một ngụm lớn xiên thịt bò.
Sau khi thông qua Từ Cảnh Dung thăm dò được khẩu vị của Lục thị, Ôn Diệp liền bắt tay vào chuẩn bị.
Ôn Diệp dự định sẽ đích thân nấu đồ bổ cho Lục thị, như vậy không chỉ tăng thêm thành ý, mà sau này truyền đến tai Lục thị còn vô cùng có lợi cho kế hoạch ôm đùi của nàng.
May mà nấu ăn cũng không quá khó, nàng cứ coi như chơi trò chơi giết thời gian là được.
Khẩu vị của Lục thị khá nhạt, rất ít khi ăn đồ ăn dầu mỡ, thích ăn mấy món giòn nộm thanh mát.
Chẳng trách nàng ấy lại gầy như vậy, như vậy là không được, Ôn Diệp trầm ngâm nghiên cứu mấy món thịt ăn vào thanh tân thoải mái mà không ngấy cùng với canh bổ có ích cho thân thể.
Sau mấy ngày nghiên cứu rốt cuộc cũng có hiệu quả, Ôn Diệp định ngày mai sẽ đưa hai món qua cho Lục thị thử trước.
Đại Tấn phải qua tết Thượng Nguyên mới bắt đầu thượng triều trở lại, nhưng mới mồng bảy Từ Nguyệt Gia đã khôi phục thói quen đến Hình bộ điểm mão (/).
(/) điểm mão (点卯): thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc.
Hôm nay Từ Nguyệt Gia trở lại Tây viện vào giờ tuất, muộn hơn so với hai ngày trước.
Ôn Diệp rửa mặt chải đầu xong, mặc đồ ngủ từ trong phòng rửa mặt đi ra, Từ Nguyệt Gia vừa lúc bước vào nội thất, Ôn Diệp lập tức chào hỏi: "Lang quân đã trở lại."
Từ Nguyệt Gia ừ một tiếng rồi nói: "Bên ngoài có chút đồ Ngự Tứ, nàng nhớ cất vào."
"Ngự tứ?" Ôn Diệp khoác áo ngoài vào rồi đi ra khỏi nội thất, lập tức nhìn thấy mấy chiếc rương gỗ lớn nằm la liệt trong nhà chính.
Nàng ngoái đầu lại hỏi Từ Nguyệt Gia: "Deu là Hoàng thượng ban thưởng?"
Từ Nguyệt Gia: "Cũng có một phần là của Hoàng hậu."
Ôn Diệp đột nhiên nhanh trí nói: "Đặc biệt dành cho ta hả?"
Từ Nguyệt Gia lại ừ một tiếng.
Ôn Diệp không tự luyến đến mức cho rằng Hoàng hậu còn chưa thấy mặt mình lần nào đã thích mình để rồi tặng nhiều quà như vậy, cho nên nguyên nhân tặng quà chỉ có thể là vì Từ Nguyệt Gia, cho dù là phu thê Hoàng gia thì cũng tuân theo nguyên tắc phu xướng phụ tùy mà thôi.
Dù đã biết rõ nguyên nhân nhưng Ôn Diệp vẫn không khỏi ngẩn ngơ khi nhìn thấy mấy rương gỗ trước mặt.
Nàng sai người mở mấy chiếc rương gần nhất ra, vàng bạc châu báu đồ cổ cùng với tranh chữ bên trong nhiều vô số kể, còn có mấy dược liệu trân quý và tổ yến cực phẩm chuyên cung cấp cho Hoàng gia.
Ban thưởng phong phú đến mức Ôn Diệp nhịn không được tự suy ra thuyết âm mưu, không phải là Hoàng thượng muốn nuôi Từ Nguyệt Gia cho mập rồi mới làm thịt đấy chứ?
Nhưng sẽ luôn có một ngày lưỡi đao sắc bén cũng bị sứt mẻ a...
Từ Nguyệt Gia liếc thấy vẻ mặt "lại nghĩ nhiều rồi" của Ôn Diệp, khế nhấp môi nói: "Tâm tư của Hoàng thượng không có phức tạp như nàng suy nghĩ đâu, nàng cứ yên tâm nhận lấy."
Ôn Diệp mặt không đổi sắc nói: "Ta không nghĩ gì cả."
Từ Nguyệt Gia không tranh luận với nàng: "... Nàng cất hết đi, nhớ kỹ, đồ Ngự Tứ không thể đem bán."
Ôn Diệp lập tức không phục nói: "Lang quân coi ta là loại người gì chứ?"
Từ Nguyệt Gia rốt cuộc cũng hòa một ván, quay lưng lại với nụ cười khó có thể nhận thấy trên môi: "Ta cũng chỉ thiện ý nhắc nhở chút thôi."
Ôn Diệp cắn răng, cười lạnh một tiếng: "Vậy thì phải cảm ơn sự quan tâm lo lắng của lang quân rồi."
Một khi đã vậy, số nhân sâm dược liệu và tổ yến này sẽ không có phần của hắn nữa.
Hôm sau, Ôn Diệp đích thân làm dược thiện bổ dưỡng đưa đến chính viện, Lục thị thật sự rất ngạc nhiên, nàng ấy nhìn một bàn thức ăn, rồi liên tục nhìn về phía Ôn Diệp, trong lòng nhịn không được hoài nghỉ, có phải nàng bị cô hồn dã quỷ nào đó đoạt xá rồi hay không.
Ôn Diệp đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Lục thị, cực kỳ trấn định nói: "Ta thấy mấy ngày nay tẩu tẩu có chút lao lực, liền nghĩ nấu mấy món dược thiện bồi bổ cho tẩu."