Chuong 177:
Chuong 177:Chuong 177:
Chuong 177:
Lục thị không được tự nhiên giả vờ ho một tiếng nói: "Được rồi, muội cũng mệt mỏi hơn nửa ngày, về Tây viện nghỉ ngơi đi."
Ôn Diệp cong môi, dường như nàng cũng đã phát hiện ra một mặt khác của Lục thị.
Cho đến khi trở lại chính viện, nụ cười trên mặt Lục thị cũng không vơi xuống bao nhiêu, Tiển ma ma hôm nay không đến Lâm Thủy các, Thanh Tuyết Bạch Mai ngược lại vẫn đi theo bên người Lục thị hầu hạ.
Thấy phu nhân nhà mình vui vẻ như thế, Tiển ma ma gọi nữ nhi Thanh Tuyết tới hỏi thăm tình hình, sau khi biết được hết thảy, bà ấy cũng mừng thay phu nhân nhà mình, có thể có một chị em dâu không gây chuyện đã rất khó, mà vị nhị phu nhân Tây viện này tựa hồ còn không chỉ như vậy.
Lục thị bảo Tiển ma ma đem bánh ngọt cất kỹ, chờ tiểu thế tử cùng nhị công tử trở về, bữa tối sẽ dọn lên bàn cùng nhau ăn.
Ban ngày gặp gỡ bạn bè, ban đêm mới là cùng người nhà.
Tiển ma ma cao hứng đáp ứng, bà ấy cảm thấy thế gia phu nhân Thịnh Kinh, cũng không ai được gả tốt bằng phu nhân nhà bà, từ một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ liền có thể nhìn ra.
Quốc công gia nguyện ý nhân nhượng, để mặc tùy tiện cho phu nhân quậy, chỉ mỗi điểm này cũng rất khó có được.
Từ Quốc Công và hai đứa con trai trở lại phủ vào cuối giờ Thân.
Trên đường trở về chính viện, Từ Quốc Công cùng hai đứa con trai nói: "Hôm nay là sinh nhật Nương các con, không được chọc nương con tức giận biết không?"
Từ Cảnh Dung bị nhắc tới lỗ tai đều nổi kén, cậu nhìn hộp thức ăn trong tay cha mình, nhịn không được hỏi: "Cha, vì sao hàng năm cha đều mua trang sức của Lưu Vân Trai thế ạ?"
Từ Quốc Công đưa ánh mắt nhìn cậu rồi nói: "Con thì biết cái gì?" "Nương con thích trang sức của Lưu Vân Trai”.
Y đã đặt trước ba tháng mới mua được thứ này đấy.
Từ Cảnh Dung bĩu môi: "Mặc kệ thích đến mấy, mỗi năm đều tặng như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên hết."
Một bên Từ Cảnh Lâm ôm điểm tâm hộp ngây thơ nói: "Điểm tâm ở Ngọc Phương Viên ăn ngon nhất, ta mua cho Nương, Nương nhìn thấy khẳng định sẽ rất vuil"
Nói xong, cậu nhóc quay đầu hỏi: "Đại ca, huynh chuẩn bị tặng cái gì?"
Từ Cảnh Dung ưỡn ngực nói: "Lan này ta thi trắc nghiệm tốt, còn được tiên sinh khích lệ, đây chính là quà sinh nhật ta tặng cho nương."
Từ Cảnh Lâm lắc đầu nói: "Nương nhất định thích điểm tâm ta mua nhất !"
Từ Quốc Công khụ khụ nói: "Con thích không có nghĩa là nương con cũng vậy, khẳng định nàng ấy sẽ thích trang sức ta mua nhất cho xem."
Phụ tử ba người so đo với nhau trên đường trở về chính viện.
Lục thị nhìn thấy ba người bọn họ, trong mắt không có gì bất ngờ, ngữ khí bình thường nói: "Đã về rồi sao."
Từ Quốc Công xua mọi người lui ra, đêm hộp quà đặt trước mặt Lục thị nói: 'Mau mở ra xem đi."
Hai huynh đệ Từ Cảnh Dung và Từ Cảnh Lâm cũng tranh nhau lấy quà mình chuẩn bị ra, trăm miệng một lời nói: "Nương, xem quà của con trước!"
Lục thị không vội mở ra, lần lượt nhìn qua sau đó nói: "Trang sức, điểm tâm Ngọc Phương Viên, Cảnh Dung hẳn là được hạng "Nhất" văn chương có đúng không?"
Thần sắc Lục thị nhàn nhạt: "Hang năm đều là ba thứ này, có gì bất ngờ đâu."
Ba cha con: ”....
*
Ôn Diệp mang theo ba miếng bánh ngọt nhỏ trở lại Tây viện, lúc này mới đến giờ Thân một khắc.
Từ Ngọc Tuyên ở tây viện xem Kỷ ma ma đá cầu xong, lại cùng cha Từ Nguyệt Gia dùng bữa trưa, lại ở lại sườn viện ngủ trưa ngon lành, cuối cùng cũng chờ Ôn Diệp trở về.
"Nương!" Từ Ngọc Tuyên mới từ sườn viện tới, đang định cầm chiếc ghế nhỏ tiếp tục đứng trước cửa, thì nhìn thấy bóng dáng ngoài viện, vội vứt ghế con, nhấc chân đi về phía Ôn Diệp, vừa chạy vừa đi.
Ôn Diệp nhìn thấy bóng dáng đứa bé, mới đột nhiên phát hiện mình đã mấy ngày không gặp Từ Ngọc Tuyên.
Để tránh cậu bé tiết lộ thông tin khi quay lại gặp nàng, mấy ngày trước, nàng không để cho Từ Ngọc Tuyên đi vào trong viện.
Từ Ngọc Tuyên đột nhiên dừng chân cách Ôn Diệp vài bước, hai bàn tay chắp sau lưng, lộ ra cái bụng nhỏ tròn vo, mặt xoay ra, hai gò má phồng lên, sau khi Ôn Diệp đến gần, bắt đầu hừ hừ.
Ôn Diệp nhướng mày, nhấc chân lên, bình tĩnh lướt qua người nào đó đang tức giận, chậm rãi đi về phía trước, sau đó tùy ý nhìn xung quanh hỏi: "Ai đang tức giận vậy ta?"