Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn (Dịch Full)

Chương 198 - Chuong 198:

Chuong 198: Chuong 198:Chuong 198:

Chuong 198:

Từ Nguyệt Gia nghe Ôn Diệp nói vậy thì không khỏi bối rối.

Cũng may hắn đã quen rồi.

"A đúng rồi" Ôn Diệp đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, hỏi hắn: "Lúc trước chàng có nhắc tới Tiết gia với ta, nhưng ta chưa từng nghe qua lời đồn gì có liên quan đến Tiết gia."

Bị Từ Ngọc Tuyên ngắt lời như vậy, Từ Nguyệt Gia nào còn có tâm đi truy cứu sự mạo phạm lúc trước của Ôn Diệp nữa.

Hắn uống một ngụm trà, sau khi cảm thấy nhẹ nhõm nói: "Là bị tai bay vạ gió."

Ôn Diệp lập tức cam đoan: "Ta nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa chữ."

Từ Nguyệt Gia trâm mặc mấy hơi nói: "Hoàng đế đã đặc biệt dặn dò không được để người thứ tư biết vê phần liên quan đến Tiết gia."

Ôn Diệp nghĩ nghĩ, nàng tự nhận mình rất giữ kín mồm miệng, càng không có thói quen nói mớ.

Vì thế nàng nói: "Lang quân không phải đã nói, ta và chàng là phu thê một thể, có thể tính là một người ha."

Từ Nguyệt Gia: ”...'

Không riêng gì da mặt dày, còn là tường đồng vách sắt.

"Hứa Mục Chi đi làm quen với Lục công tử Lễ bộ Thị lang Tiết gia trong một lần thi hội, sau đó dần dần nảy sinh tâm tư không nên có với vị thiên kim của nhà đó." Từ Nguyệt Gia không nhiều lời: "Nàng ngẫm lại đi, có thể đoán được một hai."

Cuộc thi khoa cử Đại Tấn luôn do Lễ bộ phụ trách, Ôn Diệp dừng một chút, lại kết hợp với chuyện ngày đó hắn vô cớ hỏi mình chuyện đi chơi tiết thanh minh.

Ôn Diệp im lặng nói một cái tên: Tiết Tĩnh Dao?

Từ Nguyệt Gia không phủ nhận.

Nếu là như vậy, nàng cũng không cần biết cụ thể.

Ôn Diệp không hỏi nữa, có chút chua, không nên ăn.

Cô nương kia mặc dù nàng chỉ gặp qua một lần, nhưng có thể nhìn ra là một người đơn thuần vô hại, mới mười bốn tuổi, giống như đóa hoa.

Từ Nguyệt Gia nói không sai, việc này càng ít người biết càng tốt.

Ôn Diệp không tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại nói: "Lang quân muốn ở lại dùng bữa tối không?"

Từ Nguyệt Gia: "Được."

Ôn Diệp lập tức đẩy Từ Ngọc Tuyên tới trước mặt hắn nói: "Vậy Tuyên Nhi làm phiền lang quân chăm sóc một lát, ta đi phân phó phòng bếp làm thêm vài món lang quân thích ăn."

Nói xong, nàng đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Hai cha con còn chưa kịp phản ứng.

Ôn Diệp đi ra chính đường, thấy Kỷ ma ma đứng ở phía xa, cất bước tới gần nói: "Kỷ ma ma, lang quân muốn ở chung với Tuyên nhi một lát." Thấy Ôn Diệp đi ra, Kỷ ma ma đang chuẩn bị cất bước vào trong phòng liền lui về nửa bước.

Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu nói: "Lão nô hiểu rồi."

Ôn Diệp hài lòng rời đi, đi vào phòng bếp.

Hai cha con nên bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn.

Trong thư phòng, hai cha con không quá quen thuộc mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Con ngươi tròn xoe của Từ Ngọc Tuyên liếc đi liếc lại, nhỏ giọng nói: "Cha, nói đi-"

Những ngón tay nắm lấy cánh tay của Từ Nguyệt Gia hơi cứng ngắc.

Không biết tại sao hắn lại hỏi: "Nói cái gì?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc Từ Ngọc Tuyên nói: "Đừng cướp bánh ngọt của Nương nữa-"

Không phải mỗi mình nương mà cả bánh ngọt của Tuyên Nhi cũng không được cướp nốt!

Từ Nguyệt Gia: ".......

Nói chuyện con nối dõi ra, Ôn Diệp cảm thấy hôm nay thêm tươi đẹp hơn.

Đại cô thái thái cùng con dâu Diêu thị ở Thịnh Kinh đợi hơn ba tháng, cũng đến lúc khởi hành về Lăng thành, Lục thị mấy ngày nay không chỉ bận rộn chuyện Từ Ngọc Tuyên muốn chuyển về Tây viện, còn phải chuẩn bị đặc sản Thịnh Kinh mang về Lăng thành cho đại cô thái thái.

Bận đến chân không chạm đất.

Ngoại trừ chuẩn bị cho thân gia, còn có nhà mẹ đẻ Diêu thị.

Lúc Diêu thị vê kinh, Diêu phụ Diêu mẫu nhờ nàng ấy mang theo mấy rương đặc sản Lăng Thành, đối phương rất có chừng mực, chỉ là một ít đặc sản, những thứ khác cũng không đề cập tới, giống như chỉ coi thân thích bình thường lui tới, người biết chừng mực đi đâu cũng có thể được khoan dung, ấn tượng của Lục thị đối với Diêu gia vẫn không tệ.

Cộng thêm nguyên do của đại cô thái thái, chuẩn bị rất nhiều đặc sản Thịnh Kinh để làm quà đáp lễ.

Diêu thị đi tới chính viện nhìn, thiếu chút nữa sợ hãi, nàng ấy vội ngăn cản: "Đại biểu tẩu, những thứ này nhiều quá, cha mẹ ta cũng không cần nhiều như vậy."

Lục thị lại nói: "Cái này có bao nhiêu đâu, ta tính sơ qua cũng không nhiều lắm."

Ôn Diệp ngồi ở một bên, nhàn nhã uống trà hoa, ăn bánh hạnh hoa, bánh hạnh hoa này được làm từ hoa hạnh hái lúc đi du xuân.
Bình Luận (0)
Comment