Chuong 215:
Chuong 215:Chuong 215:
Chuong 215:
Trong lòng Dương thị cũng ít nhiều cảm thán vài phần, trong Thịnh Kinh này, nương tử làm kế thất không ít, nàng ấy chưa từng thấy qua người giống như Tứ muội, ở chung với con riêng hòa hợp như thế.
Nhìn cảm giác như một chút ngăn cách cũng không có.
Nàng ấy suy nghĩ một chút, lên tiếng trấn an: "Nương không cần lo lắng quá mức, con thấy khí sắc thần thái Tứ muội cũng không tệ, hẳn là cuộc sống của muội ấy rất thuận lợi."
Thẩm thị không hiểu chớp mắt: "... Ta lo lắng cho con bé làm gì."
*
Xuân sắc dịu dàng, gió tháng tư vẫn mang theo một tia trong trẻo nhưng lạnh lso, đến buổi tối lại càng lạnh hơn.
Từ Ngọc Tuyên hiện giờ đều ở Tây viện dùng bữa tối, Ôn Diệp vẫn là đến giờ Dậu cho người bày bữa, nếu Từ Nguyệt Gia trở về, sẽ cùng nhau ăn.
Xem ra hôm nay Hình bộ không bận, còn hơn một khắc nữa mới đến giờ bày cơm, Ôn Diệp nhìn thấy bóng dáng Từ Nguyệt Gia, theo lệ chào hỏi một tiếng: "Lang quân đã trở về rồi."
Từ Ngọc Tuyên cao hứng hô: "Cha-
Hiện giờ thư phòng phía tây hoàn toàn bị Ôn Diệp chiếm đoạt, Từ Nguyệt Gia ngoại trừ ngủ lại thì rất ít khi đặt chân đến.
Từ Nguyệt Gia dừng bước, ánh mắt dò hỏi Ôn Diệp.
Ôn Diệp bình tĩnh 'ồ một tiếng, trả lời: 'Hôm nay thằng bé lấy bút lông thỏ của nó tặng cho muội muội ta đấy."
Từ Nguyệt Gia: "Nàng không nói cho nó biết, ta đã chuẩn bị cho nó cả một hộp bút rồi sao."
Ôn Diệp lại cười nói: "Bây giờ nói cho thằng bé biết làm cái gì, chờ sáng mai nó tỉnh dậy mới phát hiện ra không tốt sao?"
Từ Nguyệt Gia liếc về phía Từ Ngọc Tuyên, lúc này nhóc con còn tự cho là đã thoát khỏi phiền toái, trầm tư vài hơi, nói: "Cũng tốt."
Ngày hôm sau, Từ Ngọc Tuyên trợn tròn mắt nhìn bút lông thỏ lấy ra từ trong túi xách.
Hôm nay Ôn Diệp cố ý dậy sớm, cùng Từ Ngọc Tuyên dùng bữa sáng, chính là để xem phản ứng của cậu bé lúc này.
Từ Ngọc Tuyên cầm lấy bút lông thỏ đưa cho Ôn Diệp, nói: "Nương, dì út quên rồi này?"
Ôn Diệp phá vỡ ảo tưởng của cậu bé, ăn một viên hoành thánh canh gà rồi nói: "Dì con không quên, cái này là của con."
Từ Ngọc Tuyên dường như không tin, hoặc là liên tưởng đến cái gì khác, xuống bàn lật ngược túi xách lại, đồ chơi nhỏ rơi ra cậu bé cũng mặc kệ, cho đến khi xác nhận không có cây bút lông thỏ thứ hai mới bỏ qua.
Ôn Diệp nhìn buồn cười, cũng không có ý định nói cho cậu bé biết, bút lông thỏ là hôm qua Từ Nguyệt Gia đặc biệt đưa đến Tây viện, tự mình giúp cậu bé bỏ vào trong túi xách. Từ Ngọc Tuyên một lần nữa trở lại bàn ăn, ăn bánh bao và uống sữa dê, ánh mắt luôn nhìn về phía túi xách bên cạnh, đôi mắt liên tục chớp chớp, không biết lại đang có chủ ý quỷ quái gì.
Ôn Diệp mặc kệ, dù sao cũng có hẳn một hộp bút lông thỏ chơi với cậu bé.
Nhìn vẻ mặt hơi thất vọng của Từ Ngọc Tuyên, khẩu vị của Ôn Diệp tốt hơn, ăn nhiều hơn bình thường một chén hoành thánh canh gà và hai cái bánh bao nhân thịt cây tể thái.
Tối hôm qua Ôn Diệp nhận được tin tức từ Từ Nguyệt Gia, cử tử thi rớt trước đó bị phán lưu đày, hôm nay là ngày hắn ta bị lưu đày đến Mân Châu.
Theo tính toán, cũng đã nhiều ngày không ra ngoài đi dạo, vừa lúc Tiết Tĩnh Nhàn đưa thư tới.
Lý do của Tiết Tĩnh Nhàn cũng rất đơn giản, là để đáp tạ lần trước ở thôn trang, cảm ơn nàng chiếu cố hai tỷ muội nàng ấy.
Trong lòng Ôn Diệp đã rõ, Tiết Tĩnh Nhàn mời nàng hôm nay đến Tụ Hiền Lâu tụ họp, hẳn là còn có ý khác.
Nhưng Ôn Diệp cũng không để trong lòng, nàng chỉ cần giả vờ không biết gì cả.
*
Tụ Hiền Lâu.
Tiết Tĩnh Nhàn đặt trước một gian ghế lô hướng ra phố chính.
Nàng ấy và Ôn Diệp chỉ gặp nhau một lần, đột nhiên đưa thư, Tiết Tĩnh Nhàn sợ đối phương cảm thấy đường đột, nên còn mời bạn thân Văn thị đến cùng, bạn thân là biểu đệ muội của Ôn Diệp, hai nhà lui tới vốn thân thiết, có tầng quan hệ này, các nàng tụ cùng một chỗ, sẽ càng tự tại hơn rất nhiều.
Chỗ Tụ Hiền Lâu này chính là Văn thị đề cử, nguyên nhân rất đơn giản, đồ ăn ở đây mùi vị cũng không tệ, nói nhị biểu tẩu của nàng ấy khẳng định sẽ thích.