Chuong 228:
Chuong 228:Chuong 228:
Chuong 228:
Trong viện có một đống ma ma tỳ nữ nhìn, mọi người ở đây đều rất yên tâm.
Từ Ngọc Tuyên là đứa nhỏ nhất trong mấy đứa nhỏ, Ôn Trừng chăm sóc cậu bé nhất, Đỗ Minh Hữu cố gắng tỏ ra già dặn nói: 'Không bằng chúng ta chơi trò giải đố đi?"
Ôn Trừng khẽ nhíu mày: "Triệt nhi và Tuyên nhi còn quá nhỏ, còn không biết đoán."
Ôn Triệt trẻ con chỉ hơn Từ Ngọc Tuyên hơn nửa tuổi phản bác: "Triệt nhi biết!"
Từ Ngọc Tuyên học theo: "Tuyên nhi cũng biết!"
Đỗ Minh Hữu đơn thuần cho rằng bọn họ nói "biết" là thật, vì thế nói: "Vậy ta ra đề trước."
"Đoán chữ đầu tiên, rất đơn giản" Đỗ Minh Hữu bắt đầu nói: "Có dày cũng có mỏng, có chữ cũng có hình, giấu trong tri thức, càng xem càng thích đọc."
Đúng là rất đơn giản, Ôn Trừng gần như lập tức đoán ra, nhưng cậu không nói.
Nhị đệ cùng biểu đệ tuy nhỏ, nhưng cũng phải làm cho bọn họ có cảm giác tham dự.
Ôn Triệt đoán không ra, vẻ mặt Từ Ngọc Tuyên cũng ngây thơ.
Đỗ Minh Hữu gãi gãi đầu, nói: "Có phải không nghe rõ không? Vậy ta nói lại lần nữa là được."
Cậu bé nói lại hai lần, hai đứa nhỏ vẫn đoán không ra, Ôn Triệt có chút nóng nảy, ánh mắt cầu cứu đại ca nhà mình.
Ôn Trừng nhãn nại nói: "Triệt nhi, là 'sách' đó, còn có Tuyên nhi, đệ vừa mới tặng cho Tư Oánh muội hai quyển đấy thôi."
Ôn Triệt hình như đã hiểu.
Đỗ Minh Hữu nói tiếp: "Chính là chữ "sách " mà Trừng biểu ca nói."
"Nhưng mà, nhưng mà..." Từ Ngọc Tuyên đột nhiên cất cao giọng: "Tuyên nhi không thích đọc sách."
Sẽ không càng xem càng yeu đâu.
Đỗ Minh Hữu phản đối: "Sao có thể, cha ta nói, trẻ con đều thích đọc sách."
Ngay từ đầu cậu kỳ thật cũng không thích, vẫn là sau đó cha nói cho cậu biết, nếu như tiểu hài tử không thích đọc sách, sẽ rất dễ bị lừa.
Lúc này cậu mới dân dần nuôi dưỡng thói quen thích đọc sách.
Từ Ngọc Tuyên kiên trì nói: "Tuyên nhi sẽ không thích!"
Đỗ Minh Hữu cũng nói: "Cha ta sẽ không gạt ta!"
Mắt thấy một nhỏ một lớn muốn cãi nhau, Ôn Trừng nhanh chóng lên tiếng hòa giải, nói: 'Minh Hữu, Tuyên ca nhi còn nhỏ, khi còn bé đệ không phải cũng không thích đọc sách như bây giờ sao."
Đỗ Minh Hữu nghĩ nghĩ, hình như cũng đúng, sức lực vốn có trong nháy mắt giảm đi vài phần, cậu nói: 'Là Minh Hữu suy nghĩ không chu toàn."
Từ Ngọc Tuyên lại bĩu môi: "Tuyên nhỉ hiểu rồi!"
Tiếp theo, cậu bé giương cằm lên, ngữ khí khẳng định nói: "Biểu ca thích đọc sách, là muốn cưới nương tử rồi!" Ôn Trừng nghe vậy liền kinh ngạc, ai dạy Tuyên biểu đệ điều đó.
Khuôn mặt Đỗ Minh Hữu đỏ bừng, vội vàng phản bác: “Ta không có! Ta không cói"...
Tuổi Đỗ Minh Hữu tuy rằng không lớn nhưng đối với chuyện "cưới nương tử" đã có một sự hiểu biết mơ hồ.
"Cưới nương tử" là chuyện chỉ có người lớn mới có thể làm, cậu nhóc còn nhỏ.
"Biểu đệ, đệ ăn nói lung tung!" Đỗ Minh Hữu vội la lên: "Đọc sách là vì tương lai sẽ thi khoa cử!"
Ôn Trừng gật đầu đồng ý, sau đó lại nhìn về phía Từ Ngọc Tuyên, nhẹ giọng dò hỏi: "Tuyên biểu đệ, là ai nói với đệ đọc sách là vì cưới nương tử thế?"
Chuyện phức tạp như vậy, nhất định không phải Tuyên biểu đệ tự mình nghĩ ra rồi, chắc chắn có người nói đằng sau, tuy nội tâm Ôn Trừng thầm nghĩ như thế nhưng cậu sẽ không nói ra.
Thấy tất cả mọi người mãi không chịu tin mình, Từ Ngọc Tuyên cũng có chút nóng nảy, cậu bé đã nói chậm hơn so với những người cùng tuổi rồi, giờ đây lại càng khó khăn hơn trong việc giải thích.
Từ Ngọc Tuyên khó chịu không thôi, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mở ra khép lại nói: "Cha nhal Cha nói chính là, chính là đọc sách tốt, thích đọc sách, chăm chỉ đọc sách, sau đó, sau đó sẽ cưới được nương tử về nhài"
Đây đều là nương nói với cậu bé nhưng có nói như thế nào cũng không ai tin cả, kể cả cậu bé cũng câu hiểu câu không.
Kỷ ma ma ở cách đó không xa muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, không có biện pháp, bà ấy chỉ có thể cùng các ma ma còn lại bên người Dương thị đuổi những tỳ nữ khác đi xa một chút.
Một bên miệng lẩm bẩm: "Đồng ngôn vô ky, đồng ngôn vô ky*."
*Trẻ con nói chuyện không biết kiêng ky
Cứ như vậy an ủi lẫn nhau.
Mấy đứa nhỏ ở đây đều sửng sốt, biểu hiện của Ôn Trừng thì lại càng rõ ràng.
Thực ra, thỉnh thoảng Ôn Trừng sẽ nghe được qua chuyện có liên quan đến vị Tứ cô phụ này từ chỗ cha cùng tổ phụ nhà mình, tất cả đều là khen Tứ cô phụ vì sự quyết đoán, cẩn thận tỉ mỉ khi phá án của đối phương.
Thì ra Tứ cô phụ cũng lén lút nói giỡn với Tuyên biểu đệ sao?