Chuong 246:
Chuong 246:Chuong 246:
Chuong 246:
Từ Nguyệt Gia cũng không cưỡng cầu, chỉ là vẫn nhìn nàng như vậy.
Ôn Diệp bị nhìn đến chột dạ, đành phải nói: "Ta đi là được chứ gì."
Hình như đi thế này thoải mái hơn nhiều, được vài bước, Ôn Diệp trộm liếc mắt nhìn nam nhân mặt không chút thay đổi.
Vốn tưởng rằng chuyện đau bụng có thể dễ dàng bỏ qua, kết quả Từ Nguyệt Gia lại giống như nghe được tiếng lòng của nàng.
Ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm về phía nàng nói: "Ngày mai ta sẽ nói chuyện nàng đau bụng cho đại tẩu biết."
Ôn Diệp: "..."
Ngay cả cơ hội giấy giụa cũng không cho.
Từ Nguyệt Gia thật đúng là tinh chuẩn bắt được bảy tấc của nàng mà.
Nói cho Lục thị, nàng sợ là bản thân sẽ từ người duy nhất được sử dụng băng một cách tự do trở thành người duy nhất trong Từ Quốc Công phủ không được dùng băng vào mùa hè mất.
Mang theo lo lắng này, Ôn Diệp vừa nằm xuống mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lần này, hình như nàng còn mơ một giấc mộng, trong mộng Từ Nguyệt Gia đi chính viện cáo trạng, sau đó Lục thị liền đi tới Tây viện thu hồi tất cả chậu băng trong phòng nàng.
Hầm băng nhỏ ở Tây viện cũng bị khóa theo, chìa khóa chỉ có một cái cũng ở trong tay Lục thị.
Nàng không lấy được chìa khóa còn bị nhốt trong lồng lửa một thời gian.
Ôn Diệp bị dọa tỉnh, giấc mơ này quá kinh khủng.
Kết quả nàng mới vừa lấy khăn lau mồ hôi trên trán thì chợt nghe thấy giọng nói trong mộng xuất hiện ở ngoài rèm.
Lời nói giống hệt như trong mộng: "Mau, chuyển những chậu băng này đi."
Khăn bông trong tay Ôn Diệp rơi xuống.
Xong rồi, cơn ác mộng sắp trở thành sự thật rồi. ...
Không đợi Ôn Diệp vén rèm lên nhìn xem có phải cùng một người trong mộng hay không thì người vừa nói chuyện đã vén rèm lên trước nàng một bước.
Ôn Diệp lộ ra một khuôn mặt đầy mồ hôi suy yếu, nàng cố gắng giả bộ "Ta rất có tinh thần", cười lên: "Sao tẩu tẩu lại tới đây?"
Lục thị không còn ôn hòa như trước, từ đầu đến cuối nhíu mày nói: "Nếu ta không đến, phòng ngươi sẽ trở thành cái hầm băng mất."
Bộ dáng Lục thị tức giận cùng bộ dáng Từ Nguyệt Gia tức giận thật giống như tỷ đệ ruột, Ôn Diệp chột dạ cúi đầu nói thâm: "Không đến mức đó chứ”"
"Ngươi còn muốn đến mức nào?" Lục thị ngồi vào mép giường, tức giận nói: "Nhìn ngươi đi, một đầu đầy mồ hôi kìa."
Đưa tay chạm vào trán lại phát hiện da đầu nàng vô cùng lạnh lão. Ôn Diệp học được ánh mắt tội nghiệp bình thường của Từ Ngọc Tuyên, cố gắng khiến Lục thị đau lòng: "Tẩu tẩu-"
Lục thị quả thật có chút đau lòng, vì thế đành nói: "Ta đã dặn dò các tỳ nữ bà tử trong viện rồi, mấy ngày kế tiếp không cho phép đặt chậu băng trong phòng.”
Ôn Diệp: "II"
Quả thực là sét đánh giữa trời quang.
Nàng ấy vội vàng ngăn lại: "Vậy thì nóng lắm."
Lục thị lại nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi thêm mấy nha hoàn, ban ngày để các nàng thay phiên phe phẩy quạt cho ngươi."
"Nếu không phải sáng nay Nhị đệ đến chính viện nói với ta, có phải ngươi vẫn muốn gạt ta hay không? Ta cũng không biết ngươi mấy ngày nay từng bữa từng bữa đều dùng đồ uống lạnh thay canh, dưa hấu kia đã có tính lạnh rồi, ngươi còn lấy nó làm đồ uống lạnh, một bữa còn uống tận vài chén, có phải ngươi không muốn sống nữa không."
Từ Nguyệt Gia, đồ nhỏ mọn hay cáo trạng này.
Ánh mắt Ôn Diệp nhìn về phía sau Lục thị như muốn nói gì đó, Lục thị ngắt lời nàng nói: "Đừng tìm nữa, hai tỳ nữ kia của ngươi đã cam đoan với ta, lúc ta không có ở đây sẽ thay ta nghiêm khắc giám sát ngươi."
Hai kẻ phản bội nhỏ này.
Ôn Diệp bị "quở trách" giống như một con chim ngốc bị một trận mưa to tưới đến thất linh bát lạc, nàng cảm giác mình lại có thêm một mẫu thân nữa rồi.
Lục thị nói còn chưa xong: "Đại phu lập tức đến, đau bụng không phải chuyện nhỏ, phải uống mấy thang thuốc."
"Uống thuốc?!" Giọng nói của Ôn Diệp đột nhiên lên cao, sau khi thấy bản thân quá thất thố, nàng liền nhỏ giọng thương lượng: "Tau tẩu, ta không cần băng nữa, thuốc có thể không uống không?”
Thuốc Đông y nấu như gì ấy, vị thì giống như mướp đắng, mùi thì hắc hắc kinh kinh, nó chính là kẻ thù truyền kiếp của nàng, từ đời trước đến đời này.
"Không được." Lục thị cự tuyệt rất dứt khoát: "Ta một ngày là tẩu tẩu của ngươi, liền có thể quản ngươi một ngày.
Ôn Diệp tâm chết như tro tàn.
Một lát sau đại phu tới, cách một bức màn bắt mạch cho Ôn Diệp, sau đó đứt quãng nói ra bảy tám phần liên quan đến bệnh tình.