Chuong 304:
Chuong 304:Chuong 304:
Chuong 304:
Từ Nguyệt Gia: "Còn cái mõ kia?"
Ôn Diệp: "Bởi vì bỗng nhiên ta phát hiện bản thân có duyên với Phật."
Từ Nguyệt Gia mệt mỏi hỏi tiếp: "Nàng ngộ đạo từ khi nào vậy?"
Không ngờ Ôn Diệp thật sự trả lời: "Sáng nay, sau khi thức dậy."
Lúc này ánh mắt Ôn Diệp nhìn nam nhân trước mặt không hề pha trộn một chút tạp niệm nào: "Lang quân cũng có thể thử gõ một gõ, có thể hỗ trợ tu dưỡng thể xác và tinh thần."
Đừng nói là với Từ Nguyệt Gia, bây giờ nàng còn mất hứng thú với việc chơi đánh bài và vô số trò giải trí khác.
Từ Nguyệt Gia im lặng.
Dùng ngọ thiện xong, Ôn Diệp cầm mõ đến thư phòng Tây sườn để gõ.
Từ Nguyệt Gia lập tức rời khỏi đây ngay.
Ôn Diệp ngồi xếp bằng trên nệm, chuyên tâm gõ mõ.
Mà sau khi Từ Nguyệt Gia quay lại, hắn vẫn tiếp tục động tác dựa bàn chép điển tịch luật pháp.
Không biết qua bao lâu, Ôn Diệp dừng động tác gõ mõ, trợn mắt, nhìn nam nhân đang dựa bàn cách đó không xa, ánh nắng rực rỡ chói lọi như đang mạ một lớp vàng óng lên dáng người hắn.
Tươi sáng, quyến rũ.
Lúc trước Ôn Diệp cho rằng chỉ có nhiệt độ không khí sẽ có sự khác biệt giữa ngày và đêm, nhưng hôm nay nàng mới phát hiện ra dường như giữa ngày và đêm Từ Nguyệt Gia cũng có sự khác biệt cực lớn.
Dưới lớp da sói là một con thỏ trắng tỉnh.
Giây lát sau, Ôn Diệp thờ dài thườn thượt, cuối cùng mở miệng: "Lang quân."
Từ Nguyệt Gia nghe tiếng, giương mắt nhìn về phía nàng: "Có việc gì?"
Bữa trưa ăn toàn rau là rau, lại gõ mõ gần một canh giờ, Ôn Diệp đã đói meo rồi.
Người trẻ tuổi, khôi phục rất nhanh.
Ôn Diệp nhìn chằm chằm khuôn mặt Từ Nguyệt Gia, nàng quyết định thu hồi lời đã nói lúc này, sửa lời lại: "Ta cảm thấy mình vẫn có thể ăn chút canh thịt."
Từ Nguyệt Gia không nói lời nào.
Ôn Diệp lại hỏi: "Có phải là lang quân vẫn còn chưa học xong... Chỗ này?"
Từ Nguyệt Gia: "... Èm."
Ôn Diệp thở dài, xem ra thân phận thầy của nàng không bỏ được lâu.
*
Mắt thấy thiệp gửi đến Tây viện càng ngày càng ít,'bệnh" của Ôn Diệp cũng dần dần khỏi hẳn.
Hai ngay trước trung thu, từ sáng sớm Lục Thị đã phái người tới Tây viện dặn dò Ôn Diệp dùng bữa sáng xong thì đến chính viện một chuyến. Lúc Ôn Diệp tới nơi thì Lục Thị đang thẩm tra đối chiếu danh mục quà tặng.
Tuy rằng Quốc Công phủ gia đại nghiệp đại, nhưng những khi lễ tết đến, tặng lễ qua lại vẫn cần chuẩn bị nghiêm túc.
Quan hệ gắn bó cũng chỉ được thể hiện qua những ngày lễ này mà thôi.
Nguyên nhân gọi Ôn Diệp lại đây, là bởi vì Lục Thị muốn cẩn thận hỏi nàng xem người Ôn gia có kiêng cử gì không.
Quà Tết Trung Thu đơn giản là chút bánh trung thu với rượu, điều cần lưu ý duy nhất chính là nhân bánh trung thu, ví dụ như Quốc Công phủ không được có hạch đào, Từ Cảnh Dung và Từ Ngọc Tuyên đều không thể ăn được.
Để đề phòng bất trắc, Lục Thị đã cấm tôi tớ mua hạch đào.
Muốn ăn, phải ăn ở ngoài rồi mới được về.
Ôn Diệp lần đó là vì không ai nói cho nàng, chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
"Không kiêng cử gì." Ôn Diệp nói: "Ta cảm thấy những gì tẩu tẩu chuẩn bị đã rất tốt rồi."
Lục Thị yên tâm, nói: "Muoi cảm thấy tốt là được."
Bởi vì để ý, nên mới coi trọng.
Lục Thị khép danh mục quà tặng lại, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua nét mặt Ôn Diệp, đột nhiên nhíu mày lại: "Mấy ngày qua muội bệnh thật sao?"
Gần tới trung thu, Lục Thị bận đầu tắt mặt tối, ngoại trừ những nhà có quan hệ thông gia cần giao lưu qua lại, còn có cả các cửa hàng, thôn trang ở khắp nơi, từ sau khi thu hoạch vụ thu kết thúc, sổ sách được dâng lên tới tấp chưa hề dừng lại.
Những người thay mặt quản lý thôn trang, cửa hàng cho Quốc Công phủ, ngày lễ như trung thu, ít nhiều cũng phải tỏ chút tấm lòng.
Phải tặng quà đúng lúc mới có thể bày tỏ được sự trung thành của bọn họ.
Lục Thị không chỉ phải quản lý Quốc Công phủ, mà cửa hàng, thôn trang của hồi môn của nàng ấy cũng có một đống lớn, ngày nào cũng bận tới tối mịt.
Nếu nghiêm túc nhẩm lại thì dường như đã năm sáu ngày rồi nàng ấy mới gặp Ôn Diệp.