Chuong 348:
Chuong 348:Chuong 348:
Chuong 348:
Năm năm sau khi Thái tử thành hôn, Hoàng đế chính thức thoái vị, quân thần xôn xao, đây đại khái là lần giao tiếp hài hòa nhất kể từ khi Đại Tấn thành triều tới nay.
Ôn Diệp cũng rất bất ngờ.
Đối với việc này Từ Nguyệt Gia giải thích: "Thánh Thượng đã nói với ta, y cũng không thích làm hoàng đế, lúc trước tham dự đoạt chính, chỉ là vì bảo mệnh."
Cho dù hoàng tử bằng mọi cách bày tỏ rằng mình không có ý định làm như vậy và chỉ muốn trở thành một hoàng tử vô tư, thì khi các hoàng tử khác leo lên vị trí đó, căn bản sẽ không để Người sống trên đời này.
Hoàng đế không có huynh đệ đồng bào, Thái hậu chỉ có một đứa con trai, cho dù không vì mình, vì sự an ổn của Thái hậu, Hoàng đế cũng phải đi tranh giành.
"Thánh Thượng trong lòng rất rõ, Thái tử điện hạ mới là người xứng đáng nhất." Từ Nguyệt Gia cuối cùng nói.
Ôn Diệp thở dài: "Khó trách mấy năm nay Thánh Thượng nhiều lần dung túng Văn Vương."
Có lẽ Văn Vương ở trong lòng Hoàng đế là một người không có dã tâm, nghĩ hắn không có leo lên ngôi vị Hoàng đế sau chính mình.
"Đúng rồi, tiểu tử Từ Ngọc Tuyên kia ở huyện Vĩnh Lâm làm ra động tĩnh không nhỏ, đều kinh động đến Thịnh Kinh, làm Cha của nó, lang quân có cảm tưởng gì?"
Con cháu thế gia Đại Tấn thi đậu cử nhân là có thể làm quan, sau khi Từ Ngọc tuyên thi đậu cử nhân, liền đi đến một huyện thành nhỏ xa xôi làm huyện lệnh.
Gần một năm qua, tên của cậu truyền khắp mấy châu thành Đại Tấn, không ít quan viên quen Từ Nguyệt Gia bí mật nghị luận, tò mò người Cha xử sự cẩn thận tỉ mỉ như thế nào mới dạy ra nhi tử có tác phong làm việc dã man và ngang ngược như thế, khiến mọi người không thể tiếp cận cũng không đối phó được.
Từ Nguyệt Gia thần sắc lạnh nhạt đáp: "Cũng tạm."
Ôn Diệp nhíu mày, không nói gì.
Coi như tối hôm qua sau khi nghe được tin tức, người cao hứng uống thêm hai chén rượu không phải là hắn.
Từ Nguyệt Gia quay đầu nhìn về phía nàng, đột nhiên nói: "Tháng sau, ta muốn thay tân hoàng đi Mân Châu điều tra một vụ án, ý nàng sao?"
Mân Châu sao, nơi đó hải sản nhiều.
Cả đời Ôn Diệp gần như chưa từng ăn hải sản, nàng gật đầu: "Đi."
Cũng đã lâu roi nàng không ra ngoài du ngoạn.
Đương nhiên, nếu như không gặp được Thái Thượng Hoàng và Văn Vương ở bờ biển thì càng tốt.
Chuyện này xảy ra ở sau này nên tạm thời gác lại một bên. ...
Sau khi tân đế đăng cơ, Ôn Nhiên làm thái tử phi cũng chính thức được sắc lập làm hoàng hậu.
Đối với Ôn Diệp mà nói, cảm thụ lớn nhất chính là, di nương có thể không bị thân phận quản chế ra ngoài.
Sau khi Thẩm thị được phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Thường di nương làm mẹ đẻ Hoàng hậu cũng được phong tứ phẩm cung nhân.
Ngược lại có người muốn châm ngòi, nhưng mà Thường di nương nửa chiêu cũng không tiếp, bà ấy chỉ ra cửa, hoặc là đến Quốc Công phủ thăm đại nữ nhi, hoặc là vào cung thăm tiểu nữ nhi.
Mà mỗi lần vào cung, Thẩm thị cũng sẽ đồng hành.
Đối với những bài cáo quan mà phu nhân khác đưa tới, bà ấy một mực đưa đến chính viện, hoàn toàn cho Thẩm thị làm chủ.
Thường di nương nghĩ không sâu lắm, bà ấy chính là cảm thấy Thẩm thị thông minh hơn bà ấy nhiều, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết, mà bà ấy quả thật không tiện ra ngoài giao tiếp, tâm tư của những phu nhân kia, bà ấy hiểu rõ, chính là muốn cho bà ấy và Thẩm thị tranh giành.
Có gì mà phải tranh cãi?
Tranh giành Ôn phụ sao?
Tranh cãi thì có ích gì.
Trận phong ba này qua đi, Thẩm thị ngẫu nhiên cùng Lục thị nói đến Thường di nương.
Lục thị nghe được một nửa liền cảm thấy quen quen, thất thanh cười nói: 'Khó trách, không hổ là nương con, thật đúng là giống nhau."
Mắt Thẩm thị dừng lại, hỏi: "Diệp Nương cũng vậy à?"
Lục thị gật đầu: "Mấy năm nay nàng cũng làm không ít mấy chuyện tương tự như thế này."
Thẩm thị không lên tiếng, thầm nghĩ, rốt cuộc là ai giống ai.
Thời gian thoáng cái đã qua, đứa con nhỏ của Cảnh Lâm cũng sắp năm tuổi.
Mà Lục thị cuối cùng cũng trải qua cuộc sống của Thẩm thị.