Chuong 6:
Chuong 6:Chuong 6:
Chuong 6:
Cô nương này rất giỏi tìm người gánh thay.
Thẩm thị gả vào Ôn gia hơn hai mươi năm nay, mọi việc thuận lợi, chưa từng chịu thiệt trên tay ai. Nhưng từ nhiều năm trước bà ta nhìn thấu bộ mặt thật của Ôn Tứ, về sau mỗi khi đụng phải nàng thì luôn gặp tình huống lời phản bác đến bên môi mà không thể thốt ra.
Không biết Thường di nương làm cách nào sinh ra thứ nữ này, hệt như quái thai.
"Di nương của ngươi không rõ, nhưng ta thì biết hết."
Thẩm thị lặng im thật lâu sau trâm giọng nói:
"Bởi vì ngươi không muốn gả đi làm thê cho người ta."
Ôn Diệp lộ vẻ mặt kinh ngạc, muốn biện giải: "Mẫu thân, nữ nhi... !"
"Ngươi không cần giải thích." Thẩm thị hơi nâng tay ngắt lời nàng: "Năm năm trước, ngươi không chọn Tam công tử nhà Thị Lang Lễ Bộ, cứ khăng khăng chọn Tần Tứ lang trong nhà có mẫu thân bệnh lâu năm, kết quả định ra việc hôn nhân hai tháng thì mẫu thân của Tần Tứ lang chết bệnh, hắn phải giữ đạo hiếu ba năm cho mẫu thân, đành phải hủy bỏ hôn sự với ngươi."
Có vẻ như đã bị lòi đuôi, Ôn Diệp rũ rèm mi, mắt lấp lóe tia sáng, lựa chọn tiếp tục trầm mặc.
Thẩm thị liếc qua nàng, nói tiếp: "Sau này có công tử Trương gia đến phủ cầu thân, ngươi cũng đồng ý, chỉ chờ qua ngày quốc tang là có thể thành hôn. Nhưng mới đính hôn chưa tới nửa năm ngươi đã bệnh nặng ba lần, mỗi lần đều cần hơn một tháng mới khỏe lại, Thường di nương sợ hãi xin tha từ chối hôn sự với Trương gia giúp ngươi."
Ôn Diệp vuốt ngón tay.
"Không lâu sau, Lưu gia muốn cưới, hai nhà sắp làm xong lục lễ, nào ngờ tin Lưu thiếu gia khiến thông phòng có thai trong lúc làm quốc tang đã truyên khắp kinh thành."
Thẩm thị nói đến đây tạm dừng một lúc, chậm rãi nhìn về hướng Ôn Diệp lúc này bị Thường di nương nhập xác), nói: "Ngươi còn có cái gì muốn nói sao?"
Ôn Diệp thầm nghĩ, không hổ là chủ mẫu của một phủ, những việc bà ta vừa nói đa số đều là nàng ở một bên trợ giúp chứ không trực tiếp nhúng tay vào, nào ngờ vẫn bị Thẩm thị tra ra chút dấu vết.
Nhưng phỏng chừng không có chứng cứ xác thực, nếu không thì Thẩm thị đã sớm đặt chứng cứ ở trước mặt nàng rồi.
Không có chứng cứ thì Ôn Diệp sẽ không thừa nhận, nàng giả bộ hoang mang ngẩng đầu hỏi: "Mẫu thân nói những cái này là vì sao?”
"A." Thẩm thị hừ lạnh một tiếng: "Vào lúc thế này, ngươi còn muốn tiếp tục giả ngu với ta sao?"
Ôn Diệp nghe ngữ khí của Thẩm thị không ổn, lập tức ngoan ngoãn, lời nói tràn ngập chân thành: "Lần này nữ nhi đều nghe theo mẫu thân."
Trong người ngông nghênh, nhưng cũng co được giãn được.
Thường di nương nuôi nàng bằng cách nào hay vậy?
Ôn Diệp bỗng nhiên nghe lời khiến lửa giận trong ngực của Thẩm thị không có chỗ trút ra.
Ôn Tứ này luôn biết cách chọc người tức chết. Ôn Diệp chưa từng nghĩ sẽ độc thân cả đời, nếu nàng liều chết không gả thì chỉ có hai lựa chọn.
Một, chết bệnh, là loại chết thật.
Hai, xuất gia làm ni cô, ngày ngày ăn chay cầu phúc cho gia tộc, cả đời không được ra am ni cô.
Đời này nàng đã thói quen làm trạch nữ cổ đại không bước chân ra đường, không thể đi đâu, việc này có thể miễn cưỡng chịu đựng nhưng nếu không cho nàng sảng khoái ăn thịt, xin lỗi, việc này miễn bàn.
Hai loại lựa chọn bên trên đều không phải thứ Ôn Diệp muốn.
Ôn Diệp cũng tự hiểu tuy mang theo ký ức chuyển thế đầu thai là một kỳ ngộ hiếm có, nhưng nàng không cho rằng mình là người đầu tiên xuyên qua có thể thay trời đổi đất.