Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn (Dịch Full)

Chương 74 - Chuong 74:

Chuong 74: Chuong 74:Chuong 74:

Chuong 74:

Đối với màn phản kích trong âm thầm của Từ Ngọc Tuyên, Ôn Diệp trực tiếp lấy đũa chung gắp nửa bát rau xanh đẩy đến trước mặt cậu nhóc và nói: "Con còn nhỏ, ăn quá nhiều thịt không tốt, phải chay mặn phối hợp, có biết không?

Từ Ngọc Tuyên trừng to hai mắt, hai chữ "không muốn' còn chưa nói ra khỏi miệng đã nghe thấy Lục thị tán đồng nói: "Mẫu thân của con nói đúng đấy, Kỷ ma ma, đừng gắp thịt cho Tuyên Nhi nữa, đút chút rau đi.”

Lục thị đã lên tiếng, Kỷ ma ma nào dám không nghe, vội vàng đặt bát đựng thịt xuống, đổi sang bát rau xanh mà Ôn Diệp đã gắp sẵn.

Từ Ngọc Tuyên sốt ruột: 'Không!"

Ôn Diệp kịp thời xoa đầu cậu nhóc, giọng nói dịu dàng ngắt lời cậu nhóc: "Ngoan."

Hai huynh đệ Từ Cảnh Dung và Từ Cảnh Lâm chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối lập tức yên lặng bảo vệ thịt trong bát.

May mà hai nhóc đã trưởng thành rồi, muốn ăn gì thì ăn.

Nhưng mà hai huynh đệ không hề biết, trưởng thành không có nghĩa là mọi chuyện đều có thể như mong muốn của bản thân.

"Đúng rồi, tẩu tẩu." Ôn Diệp liếc nhìn hai huynh đệ đang đồng thời lộ ra biểu cảm may mắn rồi nói với Lục thị: "Luc trước ta có tìm cho tiểu muội trong nhà một số quyển sách thích hợp cho hài tử dưới mười tuổi đọc, hôm nay biết được tiểu Thế tử phải đến thư viện vào đầu xuân, là Nhị thẩm thẩm của tiểu Thế tử, ta đã chọn ra một số quyển phù hợp và cầm lại đây."

Trên mặt Từ Cảnh Dung tràn đầy vẻ khó tin.

"Thật sao?" Lục thị có chút kinh ngạc: "Đã làm phiên đệ muội rồi."

Ôn Diệp mỉm cười: "Đều là người một nhà cả."

Nói xong, nàng liếc mắt ra hiệu với Vân Chi và Đào Chi.

Hai người bước lên trước một bước, Lục thị bảo Thanh Tuyết đi tới mở rương ra, bên trong là rất nhiều đầu sách được sắp xếp chỉnh tê.

Từ Quốc công bỗng thấy hứng thú, duai tay lấy một quyển trong số đó, sau khi cẩn thận lật mấy trang thì nói: "Số sách này đã phí không ít tâm tư của muội nhỉ?"

Quốc công phủ không hề thiếu sách, cái khó được là tấm lòng của Nhị thẩm Ôn thị đối với Cảnh Dung.

Về phần Lục thị thì không cần phải nói nữa, ánh mắt nhìn về phía Ôn Diệp đã dịu dàng hơn không ít.

Sau đó quay sang nói với Đại nhi tử vẫn còn đang ngơ ngác: "Cảnh Dung, còn không mau cảm ơn Nhị thẩm của con."

Từ Cảnh Dung cười so với khóc còn khó coi hơn: "Cảm ơn Nhị thẩm thẩm."

Ôn Diệp đáp lại: "Nên vậy."

Từ Cảnh Dung nhìn rồi lại nhìn đống sách khiến người khác đau đầu trong rương gõ, nhịn không được hỏi ra miệng: "Đây chính là lễ vật mà Nhị thẩm thẩm đã nói muốn tặng cho chất nhi đấy sao?"

Ôn Diệp khẽ cong môi cười: "Đúng vậy, Thế tử có thích không?" Từ Cảnh Dung vô tình chạm phải ánh mắt nguy hiểm từ phía cha nương nhà mình, căng da đầu thừa nhận: "Cảnh Dung thích ạ."

Lục thị còn nói: "Năm sau đi thư viện rồi, phải chăm chỉ đọc sách, không cầu con khảo được công danh, nhưng ít nhất có thể biết lí lẽ và hiểu chuyện hơn một chút."

Từ Cảnh Dung ue oải gật đầu.

Từ Cảnh Lâm ở một bên thấy Đại ca và Tam đệ đều bại dưới tay Nhị thẩm thẩm, cậu nhóc âm thầm rụt cổ lại, ngay cả động tác nhai thịt cũng chậm lại không ít.

Nhưng mà chuyện còn chưa xong đâu.

Ôn Diệp bỗng nhớ tới cái gì và nói: "Đúng rồi, bên trong còn có hai quyển sách vỡ lòng cho Cảnh Lâm."

Đôi má đang rung lên vì nhai thịt của Từ Cảnh Lâm bỗng chốc cứng đờ, nhịn không được nói: "Ta còn nhỏ, không cần đi thư viện!"

Từ Quốc công nói: "Đã học vỡ lòng hai năm rồi, tạm thời chưa cần đi thư viện nhưng vẫn phải lên lớp, sách thì càng phải đọc."

Từ Cảnh Lâm tức khắc cảm thấy thịt ở trong miệng không còn ngon nữa.

Có đệ đệ cùng chịu trận, Từ Cảnh Dung bỗng cảm thấy nỗi khổ trong lòng dường như vơi đi một chút.

Lục thị đếm sơ sơ, tổng cộng mười ba quyển, xem ra Ôn thị chỉ không ít tiền.

Của hồi môn mà Ôn gia chuẩn bị cho thứ nữ có lẽ cũng không nhiều.

Cho dù không đề cập đến số tiền đó, chỉ tính riêng phần tâm tư này thôi, nàng ấy cũng không thể xem nhẹ.
Bình Luận (0)
Comment