Mê Luyến

Chương 14

Edit+Beta: Lã Thiên Di

Sau khi ăn xong cơm chiều, Kính Hinh ngồi ở trong đình viện ngẩn người không biết đang suy nghĩ cái gì? Rikuo cũng đang ngồi ở bên cạnh nàng cùng nhau thưởng thức anh thụ.

Khi nàng nhìn thấy anh thụ ở Keikain gia nên đã nhờ ‘phụ thân’ di dời anh thụ giống với ở Keikain gia về cho nàng. Cây được trồng ở sân sau trong đình viện của nàng.

Bởi vì năng lực chữa trị của ‘YouHime’ là cây rụng tiền của Thành chủ Đại nhân, YouHime đề ra yêu cầu gì, chỉ cần không phải là rời khỏi Thành chủ Phủ đệ thì ông ta đều thỏa mãn đáp ứng nàng.

“Rikuo, hoa anh đào rất nhanh chóng sẽ tàn đi.”

Rikuo nghiêng đầu nhìn về phía Kính Hinh đang ngồi ở bên cạnh hắn, trả lời: “Ân, đúng vậy. Giống hoa Someiyoshino [1] có tuổi thọ 7 ngày kể từ ngày mankai (mãn khai, nở rộ).”

images

[1] Someiyoshino: Là loại hoa pha trộn đặc tính giữa hai giống Oshimazakura và Edohigan. Trên lá non và cánh hoa có lớp lông non bao phủ và khi hoa tàn thì mới là lúc lá đâm chồi nảy lộc. Hoa nở có màu hồng nhạt.

Trong số các loài anh đào thì loại Someiyoshino được trồng nhiều nhất vì loại này hoa lại nở trước rồi lá mới mọc sau. Cánh hoa cũng to hơn so với các loại khác và nhìn có vẻ đẹp quý phái hơn. Hơn nữa loại hoa này sinh trưởng nhanh, chỉ khoảng 10 năm đã trở thành một cây lớn và cho hoa nở nhanh hơn loại khác. Từ thời kỳ Meiji loại này đã được trồng phổ biến trên khắp nước Nhật.

“Ngày mai kêu Nura cùng Hidemoto đến ngắm hoa đi.”

Kính Hinh giơ khóe môi lên, tươi cười xấu xa, giống như tiểu hài tử chuẩn bị trò đùa dai: “Ta muốn chuẩn bị cho bọn hắn một kinh hỉ.”

Rikuo hoang mang chớp mắt, Kính Hinh túm hắn đi đến tủ quần áo liền nói: “Rikuo, ngươi ở trong tủ quần áo trốn một chút.”

“Ân.”

Tuy rằng không biết Kính Hinh chuẩn bị làm cái gì, nhưng Rikuo vẫn nghe lời đi vào trong tủ quần áo.

Đem tủ quần áo đóng lại, Kính Hinh đi đến trước bàn nhanh chóng viết một phong thơ cho Hidemoto: Hidemoto, ngày mai ngươi tới Thành chủ Phủ đệ cùng ta ngắm hoa đi. Nhớ ngồi Gisha đến, không cần kinh động bất luận người nào. Ngắm hoa thì cần có đồ ăn vì vậy điểm tâm cùng sushi phiền ngươi phải chuẩn bị rồi.

Rikuo tránh ở trong tủ quần áo. Nếu hắn ‘cảm ứng’ không sai, gia gia hắn hẳn là đang ẩn núp ở đó trong căn phòng này. Nhưng vị trí cụ thể ở chỗ nào hắn không có cách nào tìm ra. Là vì lo lắng hắn – người không rõ lai lịch sẽ gây nguy hiểm cho tổ mẫu, cho nên mới ẩn núp ở nơi này bảo hộ tổ mẫu sao?

Giờ phút này Rikuo còn không biết, gia gia hắn mỗi ngày đều như vậy ẩn núp ở bên người Kính Hinh. Mãi cho đến khi trời gần sáng mới rời đi, chờ trời sáng hoàn toàn thì hắn quay lại tìm Kính Hinh.

Căn phòng lúc này vô cùng yên tĩnh. Một lát sau, Rikuo nghe được Kính Hinh thanh thanh cổ họng, hô to: “Keikain các hạ, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp. Ngươi có thể tiến vào một chút không?”

Keikan Koremitsu gõ xao cửa phòng Kính Hinh, hỏi: “YouHime-Sama tìm tại hạ có chuyện gì sao?”

Kính Hinh mở cửa phòng ra, đem thư đưa cho Koremitsu, dịu dàng cười, thanh âm mềm nhẹ nói: “Phiền toái các hạ giúp ta đem phong thư này giao cho Keikain gia chủ. Thuận tiện có thể phiền toái các hạ lấy cho ta hai cái xẻng cùng một cái mõ chùy không?”

“……?” Koremitsu có chút kinh ngạc. Đưa thư thì không có vấn đề gì, chính là hắn thật sự không rõ ‘YouHime’ muốn cái xẻng cùng mõ chùy làm cái gì.

“Phiền toái các hạ rồi. Khó được ‘phụ thân’ vì ta mà di dời anh thụ đến chỗ này, ta muốn ở dưới tàng cây anh thụ thu thập một vài cánh hoa.”

Kính Hinh có chút ngượng ngùng cười: “Mõ chùy là vừa vặn ở trong sách nhìn đến, muốn xem một chút thực vật.”

“Ân, tại hạ đã biết.”

Tuy rằng lý do đều có điểm quỷ dị nhưng Koremitsu chẳng phải là người đa nghi. Hơn nữa ‘YouHime’ hàng năm bị nhốt trong phòng cho nên muốn cái xẻng cũng tốt, hi vọng nhìn xem mõ chùy thực vật cũng tốt. Cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng.

Kính Hinh nhìn Koremitsu chuẩn bị rời đi, vội vàng bổ sung nói: “Nếu có thể, thỉnh các hạ giúp ta tìm hai cái xẻng mà những người nông dân hay dùng.” Nếu cái xẻng quá nhỏ thì ‘công tác’ sẽ rất là lâu nên nàng cần cái xẻng bự.

“…… Ân, tại hạ đã biết.”

Koremitsu sợ run một chút, cuối cùng vẫn đối Kính Hinh gật đầu.

Sau khi Koremitsu đem cái xẻng cùng mõ chùy giao cho Kính Hinh, hắn do dự một chút hỏi: “Thất lễ, xin hỏi YouHime-Sama cùng Hidemoto……”

“Lá thư này là cảm tạ Keikain gia chủ đại nhân tạo ra đao trừ Ayakashi cho ta, không hơn.” Kính Hinh mỉm cười trả lời.

Koremitsu một mặt hắc tuyến. Chuyện đó đã là chuyện từ đời nào rồi kia mà. Nhưng nhìn đến bộ dáng vô tư, thẳng thắn của Kính Hinh, Koremitsu nhẹ nhàng thở dài, cung kính cúi đầu nói: “Như vậy tại hạ tiếp tục đi tuần tra.”

“Đã làm phiền Keikain các hạ.” Kính Hinh ôn nhu trả lời.

Khi Koremitsu rời khỏi, Kính Hinh vội vàng mở tủ quần áo để Rikuo đi ra: “Thật có lỗi a, Rikuo. Vì không thể để cho Koremitsu phát hiện ra ngươi, chỉ có thể cho ngươi trốn ở chỗ này.”

Rikuo đẩy mắt kính đã muốn rơi lên, tươi cười ôn hòa trả lời: “Không sao.”

Kính Hinh đem một cái xẻng nhét vào trong tay Rikuo, hì hì cười: “Chúng ta bắt đầu khởi công đi!”

Cầm cái xẻng, Rikuo một mặt mê mang hỏi: “Ôi?…… Ngài muốn làm cái gì sao?”

“Đương nhiên là làm cạm bẫy, ngày mai làm cho Nura cùng Hidemoto rơi vào đi!”

Kính Hinh một bên trả lời vừa đi đến dưới gốc cây bắt đầu đào hầm: “Hừ hừ, làm cho hai người bọn họ một cái hố, sau đó ta có nên hay không dùng mõ chùy gõ vào đầu bọn họ nhỉ!? Cho bọn họ biết kết cục trêu đùa ta là như thế này!”

“……”

Rikuo không nói gì. Tổ mẫu đang muốn đào một cái hố thật to để đẩy bọn họ xuống, hơn nữa cái hố này cũng được xem là cạm bẫy sao? Chỉ cần người nào không bị mù sẽ không bị mắc mưu đi. Huống chi gia gia còn ẩn núp ở nàng bên người nghe nhất thanh nhị sở [2].

[2] Nhất thanh nhị sở: Một rõ hai ràng.

“Rikuo hỗ trợ ta nha bằng không chỉ một mình ta đào hố không biết mất bao nhiêu thời gian!”

“Ngài thật sự muốn làm như vậy sao? Người bình thường sẽ không mắc mưu đi.” Rikuo mở miệng nói, hắn cảm thấy thật là uổng phí khí lực.

“Sẽ không mắc mưu ư? Nếu như vậy thì hai người chúng ta liền đem bọn họ đá xuống.” Kính Hinh âm trầm cười.

Lời tổ mẫu đại nhân đã nói ra thoạt nhìn cũng không có bộ dáng thay đổi chủ ý, Rikuo đành phải đứng lên bắt đầu đào. Một lát sau, Rikuo cảm giác được hơi thở gia gia biến mất, tựa hồ hình như đã ly khai. Hắn mở miệng hỏi: “Ngài không thông báo cho gia…… Nurarihyon đến ngắm hoa sao?”

“Nura? Hắn không cần thông báo, bởi vì hắn mỗi ngày đều sẽ tới tìm ta. Sáng sớm ngày mai nói cho hắn là được rồi.”

“Mỗi ngày đều tới tìm ngài sao?”

Rikuo hắc tuyến, nguyên lai thời điểm theo đuổi tổ mẫu, gia gia dùng phương pháp ‘Tử triền lạn đánh’ [3] sao? Rikuo do dự một chút hỏi: “Nurarihyon hắn thích ngài, ngài không thích hắn sao?”

[3] Tử triền lạn đánh: Bám riết không tha.

“…… Vấn đề này rất khó trả lời.”

Kính Hinh nhợt nhạt cười: “Ta không phủ nhận đối với Nura có cảm tình, nhưng tạm thời ta không có loại ý nghĩ: ‘Cùng hắn ở cùng nhau vượt qua cả đời cũng không có vấn đề gì’.”

“Không phải bởi vì ngài là nhân loại, hắn là Ayakashi sao?” Rikuo thấp giọng hỏi.

Kính Hinh suy nghĩ, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có quan hệ. Hơn nữa, nếu thật sự muốn lo lắng, vất vả hẳn là Nura đi. Dù sao sinh mệnh của nhân loại đối với Ayakashi mà nói là quá ngắn.”

Dung nhan nàng khuynh thành yên tĩnh nở rộ ôn uyển tươi cười. Thân ảnh ấy cùng cây anh đào thập phần tương xứng, sáng lạn mà mê ly xinh đẹp, mỹ thật hư ảo mà xa không thể kịp, Rikuo đột nhiên nghĩ đến một câu: ‘Sự vật tốt đẹp vĩnh viễn sẽ không thể tồn tại lâu dài, bởi vì mọi thứ luôn quá mức hư ảo.’

Loại rung động lòng người xinh đẹp này luôn thoáng chốc. Giống như kỳ hoa anh đào, giống như nhân sinh của nàng.

“A a a, Rikuo, ta không làm nổi nữa. Không bằng kêu thị vệ tiến vào làm tiếp đi, nhưng cho ngươi trốn ở trong trong tủ, ta ở ngoài này thì rất buồn!” Kính Hinh vứt cái xẻng xuống rồi xoa bả vai đã mỏi nhừ.

“Gọi bọn thị vệ vào đi, ta trốn ở chỗ này là được rồi.”

Âm thanh ôn hòa của thiếu niên đột nhiên trở nên từ tính thâm trầm, lộ ra nhàn nhạt nhu hòa. Kính Hinh hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đến bóng dáng xa lạ đang ngồi trên cây.

Người thiếu niên ngồi trên cây có cùng kiểu tóc tương tự Rihyon, ngân cùng hắc giao nhau, gió thổi nhẹ nhàng chớp lên. Tròng mắt màu đỏ lưu chuyển nhu hòa quang mang. Dung nhan tuấn tú, khóe môi hơi giơ lên cùng nụ cười tà khí yêu nghiệt của Rihyon bất đồng. Hắn không kềm chế được tươi cười trên môi lộ ra ôn nhu ôn ý.

Kính Hinh hơi trừng lớn mắt, không thể tin hỏi: “…… Rikuo?”

“Không sai, ta nhớ đã nói rồi, ta có một phần tư huyết thống Ayakashi.”

Night Rikuo sai lệch nghiêng đầu, cười hỏi: “Đây là bộ dạng Ayakashi của ta.”

“…… Bộ dạng Ayakashi của ngươi cùng Nura giống hệt nhau, ha ha a!”

Kính Hinh cười khan vài tiếng rồi xoay người, giọng điệu cứng ngắc nói: “Ta đi gọi thị vệ tiến vào, ngươi có thể trốn được rồi đấy!”

Kính Hinh gọi thị vệ tiến vào. Tuy rằng Night Rikuo vẫn là ở anh trên cây nhưng Kính Hinh cùng thị vệ đều không nhìn thấy bóng dáng của hắn. Koremitsu vì đi đến Keikain gia để đưa thư, cho nên khi Kính Hinh nói muốn đào hầm bọn thị vệ đều không hỏi lý do, chính là nghe lời bắt đầu đào hầm.

Kính Hinh đứng ở dưới tàng cây nhìn bọn thị vệ nỗ lực đào hầm, nhịn không được ngẩng đầu nhìn vị trí khi nãy của Night Rikuo. Tuy rằng Kính Hinh không nhìn thấy Night Rikuo nhưng Night Rikuo lại có thể nhìn thấy Kính Hinh.

“Ánh mắt lão nhân thật đúng không sai, tổ mẫu thật sự là một vị mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc.”

Tuy hắn là người đến từ tương lai nhưng khi nhìn đến bộ mặt rối rắm của Kính Hinh, Night Rikuo nhịn không được ngoéo một cái khóe miệng. Tổ mẫu đại nhân xem ra cũng không dám chắc chắn về thân phận của hắn.

Xem ra lão nhân nhà hắn muốn đem tổ mẫu đại nhân rước về nhà thì cần một đoạn thời gian rất dài nha. Hắn có nên hay không giúp lão nhân nhà hắn nhỉ?

Night Rikuo đang nghiêm cẩn lo lắng có nên hay không giúp gia gia truy đuổi tổ mẫu. Hắn nghe thấy Rikuo ban ngày cầu hắn biến trở về hình dạng nhân loại, không thể để nhiều người thấy bộ dạng Ayakashi của hắn.

Night Rikuo làm bộ mặt không gọi là đang nói chuyện với chính mình nói: “Ta muốn cùng với tổ mẫu đại nhân ở chung một chút! Tương lai? Cái loại tương lai này nọ không cần lo lắng, mà cho dù ở bộ dáng gì đi chăng nữa ngươi cũng không cần phải lo.”

Nếu Rikuo không phải là người đến từ tương lai, như vậy Kính Hinh có thể cho rằng Rikuo cùng Rihyon là đồng tộc yêu quái. Cái kiểu tóc ấy cùng với diện mạo kia vừa nãy liền nghĩ ngay Rikuo cùng Rihyon có quan hệ, còn có hắn thế nhưng cũng sẽ có ‘Thuật ẩn thân’……

Không không không không, tuyệt đối không thể đi hỏi Rikuo cùng Nura là quan hệ gì. Ngày mai nàng nên đi hỏi Nura một chút, hắn có thân thích hay không. Nurarihyon, loại Ayakashi này đến cùng có mấy cái…… Tạm thởi trước mắt không nên hỏi Rikuo bất cứ sự tình nào!

‘Ta chỉ có một phần tư huyết thống Ayakashi, mẫu thân cùng tổ mẫu đều là nhân loại.’ Bản thân không nhịn được lại nghĩ về vấn đề của Rikuo, Kính Hinh cố tình nhớ tới lời Rikuo đã từng nói qua. Còn có hắn rõ ràng đến từ tương lai nhưng lại biết cái tên ‘YouHime’ này.

Mẫu thân cùng tổ mẫu đều là nhân loại. Uy, cái người tổ mẫu gả cho cái tên Ayakashi ấy tên là gì? Kính Hinh vội vàng vỗ hai má, không được, không thể cứ tiếp tục tưởng tượng mấy vấn đề này. Sau đó nàng nghe được thị vệ dùng giọng điệu cung kính nói: “YouHime-Sama, mọi thứ đã được hoàn thành rồi.”

“Quả nhiên có nhiều người thì hiệu suất làm việc trở nên nhanh chóng.”

Kính Hinh nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đã làm phiền các ngươi, lui ra đi.”

Nghe được lời Kính Hinh nói, thị vệ cuống quít ly khai khỏi phòng. Mặc dù có sự cho phép của công chúa, nhưng loại chuyện tiến vào khuê phòng của công chúa nếu để cho Thành chủ Đại nhân biết, khả năng tánh mạng sẽ không được yên ổn.

“Đã hoàn thành xong rồi, muốn đem cạm bẫy này che giấu như thế nào…… Tổ……”

Âm thanh Night Rikuo đột nhiên dừng lại. Kính Hinh nhất thời một mặt hắc tuyến, ‘tổ’ cái gì? Uy, mặt ngươi thế nhưng tại sao lại thể hiện biểu cảm ‘Không tốt, thiếu chút nữa lòi ra bí mật’, Kính Hinh miễn cưỡng giật giật khóe miệng: “Rikuo, ngươi gọi ta là Kính Hinh thì tốt rồi.”

“Như vậy thì quá thất lễ.”

Night Rikuo trong mắt tràn đầy ý cười. Biểu cảm của tổ mẫu đại nhân thật đúng là thú vị, hoàn toàn là một bộ dạng giả bộ hồ đồ, xem ra lời hắn ám chỉ đã có hiệu quả: “Ta nên dùng kính ngữ để nói chuyện với ngài.”

Uy, rõ ràng là một thiếu niên ôn hòa dễ thân thiết, sau khi hóa thành Ayakashi thế nào đột nhiên trở nên bất cần đời như vậy? Có thể nói ngươi thật không hổ danh là thân thích của tên Nura kia sao?! Ngươi cũng chỉ mới có mười mấy tuổi, thế nhưng sẽ dùng kính ngữ với ta. Ngươi đang ám chỉ cái gì vậy tên xú tiểu tử đáng giận kia!?

Sau khi nội tâm Kính Hinh tiến hành châm chọc xong, nàng liền thay đổi biểu cảm thành lạnh nhạt nói: “Ân, tùy tiện ngươi đi.”

Bị tổ mẫu đại nhân đối xử có lệ đi qua, Night Rikuo hơi ghé mắt nhìn về phía biểu cảm lạnh nhạt của Kính Hinh. Tổ mẫu đại nhân thật đúng là thú vị, khóe miệng Night Rikuo lộ ra một chút nhợt nhạt ý cười. Hắn muốn xem tổ mẫu đại nhân còn có thể giả ngu tới khi nào?
Bình Luận (0)
Comment