Edit+Beta: Lã Thiên Di
Trong tương lai, tiểu tử này chính là tôn tử của mình, mà với lại hình như vừa rồi hắn mới gọi Tiểu Hinh là tổ mẫu. Tế bào não của Rihyon bắt đầu vận chuyển với tốc độ ánh sáng. Điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là ‘mình quả nhiên đã cưới được Tiểu Hinh về làm vợ’.
Mắt vàng Rihyon hơi lưu chuyển, khóe miệng không thể kiềm chế được mà cong lên trở thành một độ cong duyên dáng hoàn mỹ, thân thủ ôm lấy cả người Kính Hinh.
“Này, Nura……” Kính Hinh cả kinh, cả người đều bị Rihyon bế lên cao.
“Tiểu Hinh, ngươi là tân nương của bổn thiếu gia…… A……”
Hai má Kính Hinh đỏ ửng cả lên, hai tay nắm lấy hai má Rihyon, thấp giọng nói: “Ngươi thế nhưng lại đem tôn tử đến niên đại này nói với ta là đã gả cho ngươi. Nura, ngươi nguyên lai là một người chuyên gia đi guốc trong bụng người khác.”
“Không phải ta đã nói rồi sao, Tiểu Hinh. Nếu nàng gả cho người khác mà không phải là ta, ta nhất định sẽ quấy rối đến cùng.”
Mâu quang Rihyon mê hoặc người, nhìn người thiếu nữ hai má đỏ ửng cả lên tựa hồ mê hoặc ánh mắt hắn. Hắn nhịn không được nhẹ nhàng tới gần gương mặt nàng, thấp giọng nói: “Trừ bỏ ta, nàng không có sự lựa chọn nào khác. Vì cưới Tiểu Hinh làm vợ, ta sẽ không từ bỏ mọi thủ đoạn.”
“Nura, ngươi là Ayakashi có da mặt dày nhất mà ta từng gặp……”
Kính Hinh mím môi cười. Nghĩ đến Rihyon chính là người sẽ cùng mình dắt tay cả đời, hai má nàng cảm giác càng ngày càng nóng lên.
“Nàng cả đời này đều sẽ luôn ở bên cạnh ta. Chỉ cần đạt được tới mục đích này là tốt rồi.”
Đôi mắt Rihyon tràn ngập ôn nhu làm cho trái tim của người nào đó không ngừng đập nhanh. Môi hắn chậm rãi tới gần đôi môi hồng hồng đáng yêu kia: “Tiểu Hinh, bộ dạng đỏ mặt của nàng thật sự rất đẹp……”
(Di Di: Mọi người lưu ý, chỉ mới tới gần thôi nha chưa có K-I-S-S đâu)
Âm thanh từ tính bá đạo của hắn chậm rãi chiếm lấy đầu óc của nàng, Kính Hinh mâu quang run nhè nhẹ. Lần đầu tiên trái tim nàng lại đập nhanh đến như vậy. Có lẽ là do bị những lời nói lưu manh của hắn dụ dỗ, có lẽ là bị nụ cười tà mị của hắn hấp dẫn, có lẽ là bị đôi mắt vàng chứa đầy ôn nhu của hắn đả động…… Tóm lại Kính Hinh tinh tường biết — nàng đã động tâm vì hắn.
Ngay tại lúc Rihyon nhịn không được nữa muốn lập tức hôn lên môi Kính Hinh, đột nhiên cảm thấy người trong tay đã không còn. Hắn di chuyển ánh mắt nhìn thấy Kính Hinh đã bị Rikuo chuyển dời đến ở trong lòng tên tiểu quỷ này.
Tại sao cơ hội cực tốt như vậy lại bị tên tiểu tử Rikuo này quấy rầy cơ chứ!? Rihyon nhịn xuống xúc động muốn đập Rikuo một trận, tươi cười yêu dã nhíu mày nói: “Nga, Rikuo còn ở lại đây sao? Đã có thể đi trở về rồi đó.”
Trở về? Night Rikuo cảm thấy gân xanh trên thái dương mình đang giật một cách vô cùng táo bạo. Lão nhân đáng giận, mạc danh kỳ diệu đưa hắn làm tới niên đại này hóa ra là vì có thể lợi dụng hắn quang minh chính đại chiếm tiện nghi của tổ mẫu sao?
(Di Di: Chẳng phải ở… Haizz…
Night Rikuo & Rikuo: “…” *Sau khi bị Di Di chửi mắng thậm tệ đã câm nín không nói được lời nào nữa*
Di Di: E hèm… Em chỉ nói vậy thôi anh đừng buồn nha. Hắt xì… Sao mọi thứ xung quanh lạnh thế nhỉ!?
Night Rikuo: Nhờ mọi người giải quyết giúp. *Night Rikuo nở nụ cười sát gái mê người ra kêu gọi các fan của mình ném đá Di Di*
Di Di: Em chỉ nói vậy thôi mà tại sao anh lại thù dai thế. *vừa chạy vừa la làng*)
Rõ ràng hắn còn đang ở tại đây, thế nhưng lại dám đi giở trò lưu manh với tổ mẫu, từ ‘lưu manh’ đã đủ để hình dung ra hắn. Rikuo đem gia gia nhà mình ra định vị — quả thực là tên lưu manh không coi ai ra gì!
“Tuy rằng trong tương lai quan hệ giữa hai người đã được xác nhận. Nhưng hiện tại tổ mẫu đại nhân còn không có cho ngươi câu trả lời.”
Ngụ ý chính là không cần tùy tiện đến gần tổ mẫu đại nhân của hắn động tay động chân. Night Rikuo hơi giơ lên khóe miệng nói tiếp: “Thân là tôn tử, bảo hộ tổ mẫu không bị người khác quấy rầy không phải là điều đương nhiên sao?”
Rihyon ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nguyên lai trong tương lai tôn tử của ta lại hiếu thuận như vậy……”
“Cám ơn đã khích lệ, đây đều là thành quả do lão nhân ngươi giáo dục!”
Night Rikuo mỉm cười trả lời, hắn sẽ không để lão nhân đoạt được mục đích của mình.
“Ta cảm thấy ‘ta’ trong tương lai khả năng giáo dục không được tốt lắm.”
Rihyon cười tà khí, rút đao bên hông ra, huy một chút nói: “Ta vẫn nên tự mình đến giáo huấn một chút đi!”
“Nếu có thể, ta hi vọng có thể được nhận sự giáo dục của tổ mẫu đại nhân.”
Night Rikuo lấy Nenekirimaru ở trong tay Kính Hinh, bóng dáng dần dần biến mất, mỉm cười nói: “Sự giáo dục của lão nhân, ta nghĩ không muốn tiếp nhận.”
“Sự tình vất vả này không cần làm phiền đến Tiểu Hinh.”
Thân ảnh Rihyon cũng dần biến mất: “Nam hài tử so với việc kề cận tổ mẫu hẳn là nên sùng bái gia gia mới đúng.”
“Này, hai người các ngươi……” Kính Hinh hoàn toàn bó tay rồi. Hai người kia hiện tại ẩn bóng dáng, nàng chỉ có thể nghe được âm thanh đao kiếm va chạm.
Kính Hinh bất đắc dĩ thở dài, nàng hiện tại là vừa buồn ngủ lại vừa đói. Hai người kia không biết còn muốn đánh bao lâu nữa, phía chân trời đã bắt đầu trở nên trắng. Nếu thật sự không trở về, thị nữ đưa bữa sáng đến sẽ phát hiện nàng hiện tại không ở trong phòng, không biết sẽ khiến cho mọi chuyện xôn xao tới đâu……
“Giết chết…… Ăn……”
Một cái móng vuốt xanh đậm sắc nhọn đột nhiên bắt lấy chân Kính Hinh, Kính Hinh cúi đầu nhìn thấy một Youkai là huyết độc nhãn, theo bản năng liền thét chói tai.
“Tiểu Hinh [Tổ mẫu]……!”
Rihyon cùng Rikuo không ở cùng hướng với Kính Hinh, sau khi nghe thấy tiếng thét liền lao tới. Đao trong tay chính xác nhắm ngay Youkai đang nắm chân Kính Hinh, nhưng so với đao của hai người thì còn có một thứ nhanh hơn rất nhiều – đó chính là chân còn lại của Kính Hinh, cái chân đó đã hung hăng dẫm nát mặt của Youkai kia.
“Ăn cái gì? Ngươi muốn ăn ta sao? Ta hiện tại rất đói bụng, rất muốn ăn này nọ a, một chút khí lực đều không có a!”
Mặt bị dẫm một không hề thương tiếc, đau đớn truyền đến làm cho Youkai kia theo bản năng liền buông lỏng tay ra, Kính Hinh nghiến răng nghiến lợi nắm trụ móng vuốt của nó nói: “Dọa ta hoảng sợ xong đã nghĩ đến việc chạy trốn sao? Xin lỗi a, ta thiếu chút nữa bị ngươi hù chết!”
Night Rikuo: “……”
Đói đến nỗi một chút khí lực đều không có? Tổ mẫu đại nhân, từng câu từng chữ của ngài một chút thuyết phục cũng đều không có a. Với lại, cái Youkai kia đã bị ngươi dọa đến nỗi không còn gì để nói nữa rồi.
“Nhanh chóng chạy trốn hoặc xin lỗi đi, bằng không Tiểu Hinh sẽ luôn luôn tra tấn ngươi a……”
Rihyon dùng giọng điệu thật thoải mái nói, dùng ánh mắt thật đồng tình nhìn Youkai kia.
Nghe được lời gia gia nói, khóe miệng Night Rikuo hơi run rẩy. Hắn thế nào lại cảm thấy lão nhân nhà hắn là đang sung sướng khi có người gặp họa vậy!? Nói những lời đồng tình còn kèm theo hành động thực tế nữa chứ. Night Rikuo yên lặng giơ Nenekirimaru lên chém về phía Youkai kia. So với việc bị tổ mẫu nhà hắn ‘Tra tấn’, hắn cảm thấy tốt nhất nó vẫn nên là tắt thở thì hơn.
(Di Di: Khúc này tội nghiệp bạn Youkai quá! Chọc đến ai không chọc, lại chọc ngay trúng nữ chính khủng bố của chúng ta mới chết ấy chứ. =_=)
Kính Hinh bĩu môi, cởi tất cùng guốc gỗ đã dính máu ra. Nhìn đến động tác của Kính Hinh, Night Rikuo xoay người quỳ xuống nói: “Ta cõng ngài trở về.”
“Tiểu Hinh, ta đưa nàng trở về……”
Rihyon che ở phía trước Rikuo, thân thủ muốn đi ôm Kính Hinh, Night Rikuo mau một bước túm trụ tay hắn, mỉm cười nói: “Ta cùng tổ mẫu hai người cùng nhau đến, đương nhiên phải là hai người cùng nhau trở về.” Nói xong đã đem Kính Hinh ôm chuẩn bị trở về Thành chủ Phủ đệ.
“Chờ một chút. Rikuo, thân thể của ngươi……”
Kính Hinh xoa hai má Night Rikuo. Mặt trời mọc, ánh bình minh xuyên thấu qua người Rikuo chiếu xạ ở trên người Kính Hinh. Rikuo ngốc lăng, cúi đầu nhìn thấy bản thân mình càng ngày càng trong suốt.
“Xem ra ngươi phải trở về đâu.” Rihyon câu môi cười: “Bởi vì nhiệm vụ đã hoàn thành.”
“Ta hối hận rồi, không nên đưa Rikuo đến nơi này.” Kính Hinh mỉm cười lộ ra vài phần cô đơn: “Ta luyến tiếc Rikuo đâu.”
“Có thể nhìn thấy ngài thật sự là tốt quá rồi.” Lông mi Night Rikuo nhẹ nhàng buông xuống, vừa đúng che ánh mắt màu đỏ lại, đồng thời cũng che khuất cảm xúc bên trong. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Kính Hinh, tiếng nói tràn đầy ôn nhu: “Tái kiến, tổ mẫu đại nhân.”
“Trong khoảng thời gian này ta thật vui vẻ. Cám ơn ngươi, Rikuo.”
Âm thanh Kính Hinh khàn khàn. Night Rikuo nhẹ nhàng sờ mái tóc đen dài của tổ mẫu. Rihyon ở bên cạnh nhíu mày, chính mình ở tương lai thật sự là rất không nắm chắc thời cơ. Nếu sớm đem Rikuo kéo về, tên tiểu quỷ đã có thể ở bên Tiểu Hinh thêm một thời gian nữa rồi.
Tựa hồ nhận thấy được ý tưởng của gia gia nhà mình, Night Rikuo giơ lên khóe môi: “Lão nhân, sự tình lần này sau khi trở về ta sẽ hảo hảo cùng ngươi tính.”
“Ân.”
Rihyon gật đầu, loại chuyện trấn an tôn tử này liền giao cho mình ở tương lai đi.
Kính Hinh xoa hốc mắt đã phiếm hồng, mỉm cười nói: “Rikuo, thư cùng kẹo ta đưa cho Nura tương lai ở trong túi. Ngoài thư ta cho hắn ra còn có một lễ vật tặng cho ngươi.”
Night Rikuo sờ túi kẹo, nhẹ nhàng cười: “Ta thật mong chờ lễ vật mà ngài đưa ta.” Nói xong, hắn biến mất xuyên thấu lá cây phân tán xuống dưới giữa ánh nắng.
Hai mắt Rihyon sáng ngời, tò mò hỏi: “Thư dành cho ta? Tiểu Hinh viết cái gì?”
“Không nói cho ngươi!”
Kính Hinh làm bộ dạng cà chớn nói: “Bốn trăm năm sau ngươi sẽ biết.”
“Bốn trăm năm sau? Tiểu Hinh nàng cũng đi guốc trong bụng người khác rồi.”
Rihyon đột nhiên ôm lấy Kính Hinh, môi hắn nhẹ nhàng hôn lên lỗ tai nàng: “Nói với ta đi, Tiểu Hinh……”
“Tuyệt đối không nói!”
Kính Hinh đỏ mặt phản bác: “Nói ta đi guốc trong bụng người khác sao!? Có người so với ta còn tệ hơn!”
“…… A, không còn cách nào cả, chỉ có thể chờ bốn trăm năm sau thôi.”
Rihyon nhè nhẹ vỗ về hai má Kính Hinh, thấp giọng nói: “Chỉ có thư nàng gửi cho ta mới đáng giá để ta chờ đợi đến bốn trăm năm.”
“Nura.”
Kính Hinh nở nụ cười. Nàng ngượng ngùng nở ra nụ cười hạnh phúc, làm cho hô hấp của Rihyon tạm thời bị kiềm hãm. Ánh mắt nàng liếc qua liếc lại một chút, nàng đem khuôn mặt đỏ bừng của mình dựa vào ngực hắn, thấp giọng nói: “Ta thích ngươi, chúng ta trở thành người yêu của nhau đi, Nura Rihyon.”
Kể từ lần đầu tiên gặp nàng, cảnh này trong mộng không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần. Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, thấp giọng nói: “Tiểu Hinh, nàng nói nàng thích ta. Này, đây không giống như cảnh trong mơ cho lắm……”
“Ngươi đang nói cái gì đâu? Đối mặt với thông báo của người khác, phải nghiêm cẩn tỉnh táo mới được!”
Kính Hinh dùng hai tay vỗ hai má Rihyon một chút, giọng điệu nghiêm cẩn nói: “Ta thích ngươi, Nura Rihyon. Từ giờ trở đi ngươi chính là người yêu của ta!”
“Người yêu?”
Rihyon hơi giật mình: “Tiểu Hinh không phải đang hướng ta cầu hôn sao?”
“Ha……? Ngươi tưởng tượng quá xa rồi đấy. Tóm lại, trước hết về Thành chủ Phủ đệ đi, bằng không để thị nữ phát hiện ta không ở trong phòng.”
Kính Hinh ngáp một hơi, xoa ánh mắt nói: “Ta thật sự mệt nhọc.”
“Như vậy ở tại trong lòng ta nghỉ ngơi một chút đi.”
Đầu nàng bị hắn ôn nhu nhấn ở ngực. Sau đó thân thủ ôm lấy nàng, ở trên trán nàng hôn nhẹ nhàng: “Ta sẽ ở bên cạnh canh giữ bảo vệ nàng cả đời, công chúa điện hạ.”
“…… Ân.” Nàng tựa vào trong lòng ngực hắn, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, bên môi mang theo nụ cười hạnh phúc.
Bốn trăm năm sau
“A, Rikuo, thế nào? Thứ mà ta muốn Rikuo đã giúp ‘ta’ hoàn thành rồi chứ.” Rikuo vừa mở to mắt, liền đã nhìn thấy gia gia nhà mình chính là một mặt ‘Hòa ái dễ gần’ nhìn hắn.
“Xem như là đã hoàn thành.” Nura Rikuo vỗ giáo phục đã dính đầy tro bụi, nhịn không được mị một chút ánh mắt hỏi: “Ta đã ly khai bao lâu rồi?”
“Thời gian lưu động là giống nhau. Ngươi đi đến niên đại kia bao lâu thì thời gian ở nơi này cũng giống hệt như nhau.”
Trong tay Rihyon không biết khi nào đã xuất hiện một cái túi nhỏ: “Này, đây chính là thứ mà Tiểu Hinh nhờ ngươi đưa cho ta đi!”
“A…”
Nhìn đến cái túi ở trong tay gia gia, Rikuo một mặt tối sầm, vội vàng thân thủ đến đoạt: “Cái kia là tổ mẫu cho ta……”
“Rikuo, không thể nói dối được đâu. Lá thư này ta đã chờ hơn bốn trăm năm rồi.”
Dung nhan Rihyon tuy rằng đã trở nên già cỗi nhưng khi nhắc đến Kính Hinh, ở trong đáy mắt kia vẫn ôn nhu vẫn như cũ không hề thay đổi, đối Rikuo mỉm cười nói: “Ta đi trước, đường về nhà ngươi có thể tìm được đi.”
“Chờ một chút a, trong đó còn có lễ vật mà tổ mẫu tặng ta đâu!
Rikuo kích động đuổi theo, ở trong hình dáng nhân loại hắn làm sao có thể đuổi theo gia gia. Đáng giận, nếu bây giờ là ban đêm hắn tuyệt đối sẽ không để gia gia cướp một cách đơn giản như vậy.
“Đây hẳn là lễ vật của Tiểu Hinh.”
Rihyon từ trong túi lấy ra một lá bùa hộ mệnh quăng cho Rikuo: “Bùa hộ mệnh thế nhưng còn có linh lực của Tiểu Hinh, lo bảo tồn cho tốt đi.”
“Đương nhiên là ta sẽ bảo tồn thật tốt.”
Ngón tay Rikuo nhẹ nhàng phất qua lá bùa hộ mệnh. Bùa hộ mệnh có màu lam nhạt, dùng tơ hồng thắt thành hai chữ ‘bình an’ xiêu xiêu vẹo vẹo. Hình thức cực kỳ đơn giản, không có hoa văn gì đẹp mắt, nhưng đối với Rikuo mà nói lại vô cùng trân quý.
Tuy rằng trong đoạn thời gian kia hắn luôn ở bên cạnh tổ mẫu, nhưng hắn cũng đều không biết nàng lại vì mình mà chuẩn bị lễ vật. Nếu lúc đó nàng đưa luôn cho hắn thì tốt rồi, hắn có thể nói với nàng một tiếng: ‘Cám ơn, ta sẽ luôn luôn quý trọng nó.’
“Thật là có điểm rất sủng tôn tử thôi. Rõ ràng đều không có chuẩn bị bùa hộ mệnh cho ta……” Ngồi ở trên cành cây, Rihyon từ trong túi kẹo kompeito lấy ra phong thư màu trắng.
Chỉ cần nghĩ thư còn có kompeito cách đây không lâu còn ở tại trong tay nàng. Hắn phát hiện tay mình đang run, trong lòng bàn tay cũng khẩn trương chảy mồ hôi, chậm rãi mở giấy viết thư ta, mặt trên viết: “Không cần thiết nhớ lại mọi chuyện, ta vẫn như cũ còn tồn tại ở bên cạnh chàng.”
Rihyon đem một viên kompeito để vào trong miệng. Vẫn là hương vị ngọt ngào mà nàng đã tự tay đút cho hắn: ‘Oa, hảo ngọt, ngươi muốn hay không nếm thử một viên?’ Âm thanh cùng nụ cười kia của nàng hiện lên rõ ràng ở ngay trước mắt hắn……
Ký ức của hắn về nàng sẽ vĩnh viễn không phai, lại càng không thể biến mất. Ở giữa hồi ức của hắn, nàng sẽ luôn luôn ở bên cạnh hắn.
Rihyon nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Tình cảm hắn dành cho nàng, cùng với lời hứa sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng cả đời hết thảy sẽ đều không biến mất. Cho dù nàng đã không còn ở bên cạnh hắn.