Edit+Beta: Lã Thiên Di
“Setsura tỷ, mẫu thân còn đang nghỉ ngơi sao?”
Otome đưa giỏ lê cho Setsura: “Khi đang trên đường về nhà, có một vị phụ nhân đã đưa cho muội, nói là tạ lễ vì đã chữa trị cho con của nàng ấy.”
Setsura tiếp nhận giỏ lê, hừ vừa nói: “Nàng ấy đại khái còn đang ngủ đi, đến giờ ăn cơm tự nhiên sẽ tỉnh thôi.”
Otome cười nhẹ, âm thanh ôn nhu nói: “Ngày hôm qua mẫu thân nói muốn ăn Namagashi [1]. Muội hiện tại đi làm, để khi mẫu thân tỉnh lại là có thể ăn.”
images
[1] Namagashi: Namagashi thực chất là một loại mochi đặc biệt, bởi nó mô phỏng hình dáng các loài hoa cỏ đặc trưng cho 4 mùa trên nước Nhật: Như hoa đào cho mùa xuân, quýt vàng cho mùa hạ, lá phong cho mùa thu, hoa mơ cho mùa đông… Qua namagashi, thiên nhiên Nhật Bản hiện lên sinh động, tươi đẹp và mang đậm dấu ấn của riêng mình.
Người Nhật rất chuộng dùng namagashi để đem biếu, tặng. Một hộp quà namagashi điển hình thường có đủ 4 chiếc bánh tượng trưng cho 4 mùa trong năm, với ý nghĩa cầu chúc người nhận quanh năm được yên ổn, hạnh phúc.
“Vừa tỉnh lại là có thể ăn điểm tâm do Otome làm, Tiểu Hinh nhất định sẽ thật cao hứng, nhưng Tiểu Hinh đã xuất môn đi ra ngoài rồi.”
Rihyon đi về hướng các nàng đang đứng, Otome hơi xoay người: “Phụ thân đại nhân, buổi sáng tốt lành.”
“Kính Hinh đã xuất môn. Sớm như vậy nàng ấy đi nơi nào? Nàng thế nhưng cũng sẽ dậy sớm như vậy sao?” Setsura nhíu mày hỏi, tuy rằng hiện tại giang hộ ở đây có nhóm Ayakashi của Rihan tuần tra hạ trị an, nhưng hiện tại có thể vẫn còn Ayakashi tập kích nhân loại: “Nàng ta chỉ đi có một mình sao? Hôm nay Nurarihyon đại nhân thế nào lại không có dán vào nàng?”
Tuy rằng thái độ của Setsura đối với Kính Hinh luôn là lạnh nhạt, nói chuyện cũng thường xuyên mang theo tia gay gắt nhưng mà trên thực tế là phi thường quan tâm đến Kính Hinh. Khi Otome còn chưa gả vào Nura gia, Kính Hinh muốn ăn cái gì này nọ, đều là do Setsura tự tay làm cho nàng ấy ăn.
“Nghe nói vườn táo đã chín đỏ cả rồi nên nàng muốn đi hái táo.”
Rihyon ngoéo một cái khóe miệng, sờ trên cằm hồ trà nói: “Karasu Tengu bồi nàng cùng đi. Ta chờ xong việc rồi mới qua bên đó tìm nàng, ta phải đi với Gyuuki, hắn nói có chuyện cần tìm ta. Otome và Setsura cùng nhau đi tìm Tiểu Hinh đi, nàng nhất định sẽ rất cao hứng .”
Otome mỉm cười, gật đầu nói: “Trước tiên con phải đi làm Namagashi, làm xong rồi thì đưa cho mẫu thân luôn.”
“Để ta làm Namagashi là được tồi, Otome muội muội đi tìm Kính Hinh trước đi.”
Setsura khẽ nhíu mày, Karasu Tengu nhất định sẽ không thể canh chừng Kính Hinh được. Nếu không để ý tới nàng ta thì nói không chừng nhất định sẽ biến mất ngay sau đó. Tính cách Rihan đại nhân thích đi chung quanh du đãng cho nên luôn tùy ý nàng, muốn đi đâu chơi thì đi.
Nghe được lời của Setsura, Otome ôn nhu trả lời: “Muội với Setsura tỷ cùng nhau làm đi, như vậy có thể tiết kiệm được thời gian.”
“Không quan hệ. Vừa vặn sắp tới giờ ăn trưa rồi, để ta làm sushi và Namagashi đem đến cho nàng ta luôn.” Setsura đối Otome vẫy tay, tỏ vẻ chính mình một người làm thì cũng không có vấn đề gì.
Nhìn Setsura kiên trì như vậy, Otome đành phải khẽ gật đầu. Sau khi cùng Yuki-Onna và phụ thân Rihyon nói lời từ biệt, nàng hướng về vườn trái cây đi đến.
Chủ nhân vườn trái cây đã từng bị bệnh rất nặng, là do Kính Hinh đã dùng năng lực để chữa khỏi bệnh cho chủ vườn trái cây này. Kính Hinh không có yêu cầu chủ vườn phải trả tiền chữa trị nên chủ vườn rất cảm kích Kính Hinh. Hàng năm khi đến mùa quýt, táo, lê này nọ thì chủ vườn đều kêu Kính Hinh đến đây hái.
Otome vừa tiến vào vườn trái cây chợt nghe đến tiếng cười dễ nghe của hài đồng. Nàng theo âm thanh đi đến nơi đó, nhìn thấy Kính Hinh đang ôm trong lòng một tiểu nam hài ước chừng khoảng năm tuổi. Tiểu nam hài liều mạng đưa tay hướng về thân cây táo, miệng nhắc đi nhắc lại: “Hinh di di, quả táo này tuyệt đối sẽ rất ngọt nga. Ta hái cho người ăn.”
Karasu Tengu ở một bên quạt cánh thoáng cảm khái nói: “Di di? Dựa theo tuổi tác hiện tại của Hinh phu nhân, hẳn là phải kêu nãi nãi mới đúng đi.”
“…… A, không sai đâu.” Kính Hinh nhẹ nhàng cười, dung nhan khuynh thành lộ ra thành thục mà từ ái phong vân. Tuy rằng linh lực có khả năng trì hoãn già cả, khiến nàng thoạt nhìn chỉ mới gần ba mươi, nhưng tóc đen theo năm tháng đã nhiễm bạch cả đi, biểu thị công khai chuyện nàng thật sự đã già đi.
“Nhưng Hinh di di thoạt nhìn giống di di, không giống nãi nãi.”
Tiểu nam hài cười hì hì trả lời: “Gia gia nói Hinh di di là con của thần cho nên mới xinh đẹp như vậy.”
Kính Hinh dùng năng lực chữa khỏi cứu trợ rất nhiều người ở trong thôn. Tuy rằng ban đầu mục đích là ‘Mỗi ngày làm một việc thiện’ vì Rihan thu thập phúc khí. Nhưng rất nhiều người bị bệnh nan y sau khi được nàng cứu trợ xong đều âm thầm xưng nàng là con của thần. Họ gọi như vậy một phần cũng là do năng lực này của nàng.
Cho nên đối với việc dung mạo Kính Hinh già đi thật chậm. Đại gia cũng không có cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì mọi người đều cho rằng nàng là con của thần nên việc nàng không già đi là chuyện đương nhiên.
Nhìn Kính Hinh – mái tóc đen ngày nào giờ đây đã nhiễm bạch hết. Cả người Otome hơi buồn bã, mẫu thân đại nhân chưa bao giờ ở trước mặt nàng nhắc tới việc sinh con. Otome vuốt ve bụng bằng phẳng của mình. Đứa con của nàng cùng Rihan……
Thời điểm Kính Hinh nhìn đến Otome, nàng ấy chính là cúi đầu, tay đặt ở bụng vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ. Nguyên bản muốn mở miệng kêu nàng nhưng khi thấy một màn như vậy Kính Hinh hơi sửng sốt, lập tức thân thủ tiến tới sờ đầu nàng: “Otome, khi nào thì đã tới đây? Như thế nào lại đứng ở chỗ này ngẩn người đâu?”
“Mẫu thân……”
Otome hơi hoàn hồn, nhìn đến Kính Hinh chính là đang ôn nhu xem nàng, nàng nhẹ nhàng cắn môi. Đột nhiên một quả táo hồng hồng xuất hiện trước mắt nàng, Kính Hinh cười nói: “Con tới rất đúng lúc, Heisuke vừa mới cho ta hái rất nhiều táo. Ta muốn hái thêm một ít nữa nên con trước cùng Karasu Tengu lấy số táo này đem về trước đi. Ta ở lại chờ Nura phu quân đến rồi cùng chàng trở về.” Heisuke trong miệng Kính Hinh chính là chủ nhân của vườn trái cây mà nàng đang hái.
Otome nhìn Karasu Tengu mang theo hai cái giỏ trúc bay đi bay lại, nàng tiếp nhận một giỏ trúc đựng táo, đối Kính Hinh khẽ gật đầu, ôn nhu nói: “Như vậy, con đi về trước. Setsura tỷ sẽ đến đưa cơm cho mẫu thân.”
Nhìn bóng lưng Otome cùng Karasu Tengu rời đi, Kính Hinh khe khẽ thở dài một hơi. Lưng dựa vào cây nhìn về phía bầu trời. Nhớ về thời điểm trước đây khi nàng đến thế giới này, mỗi ngày trừ bỏ đi đến nhà Hidemoto ăn cơm thì thời gian còn lại là luôn đối diện với bầu trời ngồi ngẩn người.
“Thật xinh đẹp làm sao. Khuôn mặt trầm tư, phất phảng phiền muộn……”
Nghe được âm thanh như thế, Kính Hinh quay đầu nhìn đến Rihyon không biết từ khi nào đã xuất hiện bên người nàng, Kính Hinh cười nhẹ nói: “Thật đáng tiếc, hiện tại là ban ngày, không có ánh trăng.”
Ánh mắt Rihyon ôn nhu nhìn về phía Kính Hinh. Nguyên lai nàng còn nhớ rất rõ những lời má hắn đã nói mới nàng khi gặp mặt, Rihyon nhẹ giọng nói: “Nguyên lai nàng còn nhớ rõ.”
Cả người Kính Hinh nổi lên nhàn nhạt ôn nhu, tựa đầu dựa vào bờ vai của hắn, cười khẽ: “Ân, làm sao có thể quên được cơ chứ. Nửa đêm nửa hôm có một tên lưu manh đến khuê phòng của người khác để đùa giỡn!”
Rihyon ha hả cười, mắt vàng trung tràn đầy tràn đầy ôn nhu cùng tình yêu. Vô luận trải qua bao nhiêu năm, hắn vẫn nhớ được khi xâm nhập vào phòng nàng, khi đó nàng đang ngắm nhìn ánh trăng, bóng dáng cô tịch, thần sắc lộ ra nhàn nhạt u buồn. Dung nhan khuynh thành tuyệt sắc của người thiếu nữ lộ ra sự quật cường không nói nên lời. Gần liếc mắt một cái, hắn đã bị người thiếu nữ dưới ánh trăng kia mê hoặc tâm hồn mình mất rồi……
Ngày đêm canh giữ ở bên người nàng, loại tình cảm hắn đối với nàng, tưởng niệm càng ngày càng tăng. Nàng cười yếu ớt đều đủ để cho hắn thần hồn điên đảo, ngón tay Rihyon nhẹ nhàng phất qua tóc đã có chút hoa râm của nàng, bất tri bất giác hắn đã cùng với nàng liền cầm tay đến đầu bạc.
Lần đầu hắn gặp nàng, vẻ đẹp của nàng kinh diễm đến mức đã không biết nên dùng lời lẽ nào để miêu tả ra, chỉ có thể dùng ngòi bút để vẽ ra sắc đẹp tuyệt trần ấy, dưới ngòi bút nhan sắc vầng nhuộm đó sẽ còn tồn tại mãi trong lòng hắn……
“Tiểu Hinh, phát sinh chuyện gì sao?”
Sau khi nàng gả cho hắn, đã rất nhiều năm rồi không có lộ ra thần sắc u buồn như vậy.
Kính Hinh nhẹ nhàng lắc đầu, nàng không biết nên nói thế nào cùng Rihyon. Nguyên nhân bởi vì khi gặp qua Rikuo, nàng đối với vấn đề tôn tử luôn không có suy nghĩ gì nhiều. Bởi vì nàng biết trong tương lai mình sẽ có được một tôn tử phi thường ưu tú.
Nhưng khi mới nhìn động tác của Otome, Kính Hinh chỉ biết nàng ấy là đang tự trách mình về việc sinh con nối dõi, nhưng nàng không thể đi nói với Otome bất cứ điều gì. Cho dù bất cứ ai khuyên giải nàng, nói gì nàng ấy cũng không để ý. Còn nếu như là nàng, khi nhắc tới việc này chắc chắn Otome sẽ càng thêm tự trách bản thân mình cùng để ý.
Mặc kệ ai ai nói cái gì, Otome lại hội miên man suy nghĩ một mình. Kính Hinh cảm thấy tối hôm nay nàng phải tạm thời bắt cóc thằng con lưu manh nhà mình mới được, cần phải làm một chút tư tưởng giáo dục cho hắn, vì tốt cho hắn cả thôi.
“Phát sinh sự việc ngoài ý muốn, bất quá thiếp đã nghĩ ra được biện pháp giải quyết rồi.”
Kính Hinh đối với phu quân mình mỉm cười, dựa vào bờ vai của hắn nhẹ nhàng mà nhắm mắt lại. Đây là người mà nàng có thể dựa vào cả đời, nàng nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Nura phu quân, ta có thể hảo gánh vác hạnh phúc của chàng sao?”
Rihyon nhẹ nhàng cười, vươn cánh tay gắt gao ôm lấy bờ vai nàng: “Ân.” Đối với hắn mà nói, bản thân nàng chính là hạnh phúc của hắn. Lúc trước hắn không chút do dự gì theo đuổi nàng. Cuối cùng cũng đã bắt được nàng, thật sự là quá tốt.
Hạnh phúc không thể tồn tại vĩnh hằng. Bởi vì hạnh phúc ấy vô cùng mỏng manh trân quý, vô giá nên về sau mỗi người đều thật cẩn thận đi thủ hộ, quý trọng hạnh phúc đó.
Hắn đã có được ‘hạnh phúc’, thời gian đã đem ‘hạnh phúc’ ấy hóa thành kí ức độc nhất vô nhị, suốt đời làm bạn với hắn.
“Setsura tỷ……?”
Nghe được âm thanh hơi lo lắng của Otome, Setsura nắm chặt hộp thức ăn trong tay, đem ánh mắt theo dưới tàng cây nhìn Kính Hinh cùng Rihyon gắn bó với nhau, nàng hơi thu người lại, nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về đi.”
“Nhưng còn cơm trưa của mẫu thân đại nhân……”
“Chờ đói bụng nàng sẽ tự nhiên quay về ăn.” Setsura xoay người, không thể tiếp tục nhìn hai bóng dáng đang gắn bó kia. Nếu cứ tiếp tục xem thì người khó chịu cũng chỉ có chính mình.
Đôi mắt Setsura hơi buồn bã. Kỳ thật nàng cũng đã từng nghĩ đến, Kính Hinh chính là một con người, chờ sau khi nàng cách thế, chính mình vẫn có cơ hội cướp lấy tâm của Nurarihyon…… Nhưng mấy chục năm nay cùng ở chung với Kính Hinh, nàng phát hiện có một số việc cùng sống lâu không có quan hệ gì với nhau……
Đối với Nurarihyon mà nói, đại khái thế giới này đã không có người nào có thể thay thế được nàng. Nàng ở trên đời, trong mắt hắn tràn đầy hình ảnh của nàng, ngày qua ngày đều ở bên cạnh bảo vệ nàng cho đến khi nàng ấy đã không còn tồn tại ở nơi này. Cho dù trong mắt hắn đã không thể thấy được hình ảnh của nàng, nhưng trong tâm trí cùng trong lòng hắn, bóng dáng của nàng cũng sẽ không bao giờ biến mất. Hắn vẫn như cũ vẫn còn có thể bảo vệ nàng, bảo vệ ở nơi nàng đang ngủ say, cùng nàng tưởng niệm lại mọi thứ.
Otome đi theo sau Setsura cùng nhau rời đi, nàng hơi quay đầu lại. Nhìn xem bóng dáng của Kính Hinh cùng Rihyon gắn bó, đột nhiên nhớ tới Rihan đã từng nói với nàng một câu –‘Con của chúng ta sẽ trở thành thũ lĩnh của tất cả Ayakashi và hơn thế nữa. Thế nên ta phải xây dựng gia tộc thật lớn mạnh để chuẩn bị. Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, cả đời tương cứu trong lúc hoạn nạn.’
Otome cười dịu dàng. Tựa như phụ thân cùng mẫu thân như vậy, nàng cũng muốn cùng Rihan đại nhân ở bên cạnh nhau cả đời.
Thời gian tuyệt đối sẽ không cho hạnh phúc của bất kì ai dừng lại ở ngay hồi ức đẹp đẽ nhất. Nó thậm chí còn lạnh lùng, tàn nhẫn không tiếng động nghiền nát rất nhiều điều mà bạn quý trọng. Vô luận thời gian trôi qua bao nhiêu lâu đi chăng nữa, có một số người mặc kệ cho dù là kết cục gì cũng sẵn sàng nghênh đón nó. Lần đầu tiên khi họ gặp nhau, không phải bắt đầu với những điều bi thương, mà là bắt đầu những điều đáng quý đó chính là bộ dáng hạnh phúc lúc ban đầu của họ.