Mê Luyến

Chương 7

Edit+Beta: Lã Thiên Di

Sau khi ăn cơm chiều ở nhà Keikain xong, Rihyon đem Kính Hinh về Thành chủ Phủ đệ. Sau đó ẩn nấp bóng dáng ở một bên nhìn chăm chú vào dung nhan đang ngủ của nàng. Hồi lâu, Rihyon chuẩn bị rời đi thì nghe thấy âm thanh ngủ mê, tràn ngập bất an của nàng nói: “Chờ ta…… Chờ một chút……”

Rihyon hơi giật mình. Hiện bóng dáng ngồi ở bên người nàng, nhẹ nhàng nắm giữ tay nàng.

“Có Ayakashi xông vào, nhanh chóng bảo hộ công chúa!”

Ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến âm thanh ầm ĩ. Lông mi Kính Hinh hơi chuyển động, tựa hồ lập tức sẽ tỉnh.

Thừa dịp nàng còn chưa có tỉnh lại, Rihyon nhẹ nhàng hôn một chút lên mu bàn tay nàng. Lại một lần ẩn nấp bóng dáng, âm thầm thủ hộ nàng.

“Thật ồn ào.”

Kính Hinh mơ mơ màng màng mở to mắt. Nghe được thị vệ kêu có Ayakashi xông vào. Nàng nhanh chóng cầm lấy đao thần để ở bên gối, thần sắc còn có chút hoảng hốt, dường như đang còn ngủ mê còn không có tỉnh lại.

“Keikain đại nhân, có yêu quái xông vào !” Kính Hinh nghe thấy một người thị vệ hoảng hốt hô to. Mái ngói của nóc nhà bị lật lên, một Ayakashi cổ dài bộ mặt vặn vẹo thẳng tắp hướng nàng vọt tới.

Koremitsu lập tức xông vào phòng Kính Hinh. Trong nháy mắt, Rihyon chuẩn bị hiện thân để bảo vệ Kính Hinh nhưng nàng đã rút đao thần ra, hướng tới yêu quái mà đâm xuống. Yêu quái kia không ngờ Kính Hinh có đao, không phòng bị gì nên đã bị đao đâm trúng đầu.

Kính Hinh nghe được âm thanh lưỡi dao đâm vào da thịt, còn có tiếng hô thống khổ của yêu quái kia, đầu yêu quái kia lập tức phun tung toé ra một vũng máu lớn xen lẫn chú phù. Máu tích tụ ở trên má trắng nõn của Kính Hinh, đem một thân áo phấn bạch trên người nàng nhiễm hồng.

“Ikigimo [1]…… Nếu có thể ăn thì sẽ có được thiên hạ……” yêu quái kia run rẩy ngã vào bên chân nàng, máu tươi dần lan tràn ra khắp phòng. Mặt Kính Hinh không chút biểu cảm đứng ở vũng máu, rút đao cắm ở trên đầu yêu quái ra.

[1] Ikigimo: Ikigimo là trái tim lấy ra từ cơ thể một người đang sống. Kẻ cướp tim ăn để tăng cường sức mạnh. Lòng tin vào Ikigimo… Đó là một câu chuyện từ xa xưa ở Trung Quốc. Yêu quái đã tìm thấy Ikigimo từ một thầy tu đạo Phật Sanzou. Những yêu quái đó tin rằng sức mạnh của cuộc sống tu hành – hay những đứa trẻ, nữ tu và những nàng công chúa cao quý – sẽ làm chúng mạnh lên, thế nên đã săn lung thứ đó…

“Ngươi đã nghe về tòa lâu đài của YouHime chưa?

Nghe nói cô ta có sức mạnh có thể chữa được bất kì bệnh tật nào, ngay cả đó là bệnh nan y.

…Và vẻ đẹp của cô ta thì nghiêng nước nghiêng thành.

Ta nghe nói nếu ăn quả tim của cô ta thì sẽ có được sức mạnh rất lớn.

Ikigimo… Ikigimo… Quả tim của người phụ nữ đó là cách hoàn hảo để có được quyền lực…”

“Ăn tim của ta thì sẽ có được thiên hạ?” Tay đang nắm đao của Kinh Hinh run run. Nhưng là thần sắc lại vẫn như cũ không có biến hóa, bình tĩnh xem thi thể yêu quái. Đôi mắt thuần hắc thâm thúy làm cho người ta sợ hãi.

“Đây là lần đầu tiên ta nghe được một điều nực cười đến như vậy……”

Hết thảy mọi thứ phát sinh quá nhanh, làm cho Koremitsu cùng Rihyon đều ngây ngẩn cả người. Ai cũng đều không có nghĩ tới người thiếu nữ nhu nhược, kiều mị kia lại rút đao ra giết chết yêu quái kia.

“YouHime-sama?” Koremitsu thật cẩn thận mở miệng gọi, Kính Hinh chậm rãi quay đầu, con người đến ánh mắt đều đen như mực lạnh lùng sâu thẳm nhìn về phía hắn.

“Ai nha, nữ nhi bảo bối của ta. Ngươi không có việc gì……” Sau khi thành chủ đại nhân biết tin liền lập tức chạy tới, nhìn cảnh tượng trước mắt hắn chỉ biết trợn mắt há hốc mồm đứng ở trước cửa phòng Kính Hinh.

Nữ nhi luôn nhu thuận nghe lời của hắn hiện tại trong tay nắm đao dính đầy huyết đứng trong vũng máu. Mặt không chút biểu cảm, trên má còn tích tụ vài giọt máu. Trên quần áo cũng tràn đầy máu tươi, còn cặp mắt lạnh lùng như băng kia đang nhìn về phía hắn.

Thành chủ đại nhân thần sắc khiếp đảm nhìn về phía Koremitsu, lớn tiếng chất vấn: “Này…… Đây là có chuyện gì?”

“Vạn phần thật có lỗi, thành chủ đại nhân. Có yêu quái xâm nhập vào phòng của YouHime-sama”.

Koremitsu thần sắc phức tạp nhìn Kính Hinh liếc mắt một cái: “Như ngài chứng kiến. Trước thời điểm ta đến nơi, YouHime-sama đã dùng đao trừ yêu ma đem Ayakashi chém giết.”

“YouHime chém giết ……?”

Thành chủ đại nhân không thể tin nhìn thoáng qua Kính Hinh, phẫn nộ rống to: “Keikain các hạ, ta thanh toán nhiều tiền như vậy cho ngươi. Ngươi làm sao có thể làm ra loại chuyện xâm nhập này nọ……”

“Ta không có chuyện gì, phụ thân.”

Âm thanh Kính Hinh cực kì bình tĩnh. Chỉ có chính nàng biết, hiện tại nàng đã sợ hãi đến mức thân thể cũng không chịu nghe nàng sai bảo: “Có thể đem thi thể yêu quái này xử lý một chút để ta có thể an tâm mà nghỉ ngơi không?”

“Nha! Bảo bối đáng thương của ta nhất định là vô cùng sợ hãi.”

Thành chủ chán ghét nhìn thoáng qua thi thể yêu quái, muốn đi qua ôm lấy Kính Hinh. Nhưng khi nhìn đến người nàng dính đầy máu, cuối cùng vẫn là lui ra phía sau một bước quay sang nói với thị nữ ở đằng sau: “Thất thần cái gì, nhanh chóng đi hầu hạ công chúa thay quần áo.”

“Không cần thiết.”

Nhìn đến thị vệ đem thi thể yêu quái còn có vết máu xử lý tốt, Kính Hinh nhàn nhạt liếc mắt nhìn về phía hai người thị nữ kia. Hai thị nữ vội vàng gục đầu xuống, thân thể hơi hơi run rấy một chút.

“Một mình ta là tốt rồi. Các ngươi đều đi ra ngoài đi.”

“……”

Thành chủ kinh ngạc há hốc mồm, tựa hồ muốn nói điều gì. Người thiếu nữ trước mắt rõ ràng là nữ nhi vô cùng quen thuộc của hắn, nhưng hiện tại lại làm cho hắn có cảm giác xa lạ. Xem Kính Hinh cầm trong tay đao dính đầy máu, hắn nao núng lui ra phía sau vài bước. Mở miệng nói: “Ai nha, nữ nhi bảo bối của ta nhất định là rất sợ hãi. Cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai phụ thân lại đến xem ngươi.”

“Công chúa……”

Koremitsu gọi, nhìn Kính Hinh cúi đầu không có phản ứng gì, hắn thở dài nói: “Người hãy nghỉ ngơi đi.”

Cửa phòng nhanh chóng bị Dono đóng lại. Đao trong tay Kính Hinh rớt xuống, nàng dường như mất đi toàn bộ khí lực quỳ rạp xuống đất.

Trong phòng chỉ còn lưu lại mùi máu. Lời nói của yêu quái kia tại thời điểm đó cứ ở bên tai nàng không ngừng lặp đi lặp lại. Khuôn mặt yêu quái kia vặn vẹo còn có bộ dáng đầm đìa máu đó cứ ở nàng trong đầu không ngừng lặp lại.

Vô luận cho dù Kính Hinh có bình tĩnh như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ đơn giản là một nữ hài bình thường. Từ nhỏ đến lớn đều được cha mẹ thương yêu, cùng kết giao với nhiều bạn bè, cuộc sống lúc trước luôn tràn ngập hạnh phúc. Cảnh tượng vừa rồi chỉ là mới được nhìn thây trên tivi mà thôi, hiện tại nàng không những được nhìn thấy cảnh tượng đó mà cảnh tượng đó là do chính tay nàng tạo ra.

Kỳ thật thời điểm nàng đem đao đâm vào đầu yêu quái, trong nháy mắt nàng cảm thấy ngây dại. Chính ý thức mãnh liệt tự bảo hộ chính mình khiến nàng lấy đao ra chém, mọi chuyện xảy ra sau đó nàng thừa nhận đều là do chính mình làm.

Kính Hinh chất phác [2] nhìn về phía cây đao. Nàng cần phải nhanh chóng làm quen với trường hợp này. Để có thể sống sót, nàng phải cầm vũ khí mà chém giết bởi vì tim của nàng là mục tiêu mà yêu quái đến tập kích. Vì vậy trường hợp huyết tinh vừa rồi nàng cần phải nhanh chóng tập làm quen mới được, không cần phải khiếp đảm.

[2] Chất phác: bộc lộ bản chất tốt đẹp một cách tự nhiên, không giả dối, màu mè con người hiền lành. Đồng nghĩa: chân chành

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng trong thân thể còn có một loại âm thanh khác đang rít gào. Vì sao lại là nàng, cho tới bây giờ nàng chưa từng khát vọng xuyên không, chưa từng chờ đợi cuộc sống của mình biến thành mạo hiểm như bây giờ, vì sao nàng nhất định phải nhận việc này, không thể……

Vừa rồi nàng mới nằm mơ. Nàng mơ thấy ba ba cùng mẹ. Thật lâu trước kia khi ở nhà, ba ba tựa hồ luôn ở nhà nấu cơm, mẹ thì vì nàng mà mua thật nhiều đồ ăn vặt. Nhưng nàng không thể nhìn thấy diện mạo của ba ba cùng mẹ; lời mà bọn họ nói với nàng, nàng cũng không thể nghe thấy rõ. Không thể tin được, nàng chính là đã quên mất diện mạo cùng âm thanh của họ.

Thân ảnh cha mẹ càng ngày càng xa. Tựa hồ trách cứ nàng, vì sao ngay cả diện mạo phụ mẫu của chính mình đều quên. Nàng muốn đuổi theo cha mẹ nhưng khoảng cách lại càng ngày càng xa……

Rihyon nhìn Kính Hinh bỏ đao trong tay xuống. Sau đó ngốc lăng quỳ trên mặt đất, tầm mắt nàng chậm rãi đảo qua đao rồi dừng lại ngắm ánh trăng bên ngoài cửa sổ.

Nàng hẳn là đang sợ hãi, trong mắt Rihyon nổi lên nhàn nhạt thương tiếc. Tuy rằng nàng luôn biểu hiện bộ dạng bình tĩnh. Nhưng hắn luôn đứng ở phía sau nàng thấy hết mọi chuyện, tay đang cầm đao của nàng khi ấy đang run rẩy.

Hắn chậm rãi đi đến bên người nàng. Nàng lại vẫn như cũ ngơ ngác nhìn ánh trăng, hai tròng mắt trống rỗng tựa hồ muốn xuyên thấu qua ánh trăng nhìn đến thế giới bên kia. Ánh nến làm nổi bật gương mặt trong suốt của nàng, hình dáng nàng nổi lên mơ hồ mà nhu hòa quang mang. Nếu như hắn chỉ cần đụng nhẹ vào nàng, nàng sẽ lập tức sẽ biến mất……

Nếu như việc không thể nhìn thấy nàng nữa mà xảy ra… Đột nhiên trong lòng Rihyon cảm nhận được rõ ràng một loại cảm xúc mang tên ‘sợ hãi’.

Kính Hinh vươn tay về ánh trăng đang ở trên cao kia. Ánh trăng kia nhìn cứ như ở ngay trước mắt vậy, khoảng cách đó đến cùng có xa lắm không? Cho dù nàng có dùng phương thức khoa học để tính toán đi chăng nữa, cho dù có tính ra đi chăng nữa nhất định khoảng cách kia cũng sẽ không giúp nàng trở về bên cha mẹ.

‘Thật có lỗi, ta không có cách nào giúp ngươi trở lại với thân thể nguyên bản của mình.’

Bên tai vang lên lời nói của Hidemoto đã từng nói với nàng. Nước mắt nháy mắt rơi xuống, bởi vì linh hồn nàng cùng YouHime đã dung hợp, nàng thậm chí còn mất đi rất nhiều trí nhớ. Thậm chí nàng đã quên mất diện mạo của cha mẹ. Nàng biết chứ, nàng biết rất rõ là không có cách nào trở về nhưng nàng vẫn như cũ ôm khát vọng trở về nhà……

Tay Kính Hinh chậm rãi hướng về ánh trăng mà bắt lấy nhưng tất cả đều trống trơn. Nàng cái gì cũng đều không bắt được, cho dù đụng chạm mãi cũng đều không đến, cứ tưởng nàng sẽ cứ làm động tác như thế này mãi nhưng trong nháy mắt tay nàng đã được nắm lại. Đó là bàn tay của một người, bàn tay cùng ngón tay thon dài của người đó vô cùng xinh đẹp nhưng cũng vô cùng ấm áp.

“Tiểu Hinh……”

Rihyon dùng âm thanh từ tính khàn khàn nhớ kỹ tên của nàng, làm nước mắt nàng nháy mắt lại rơi xuống. Hắn cảm giác được hô hấp chính mình tại một khắc kia chợt dừng lại, Rihyon đem tay nàng để vào trong lòng bàn tay hắn, để nàng không tự mình làm mãi động tác như muốn nắm một vật gì đó để cầu xin sự giúp đỡ.

Gương mặt Kính Hinh mông lung đầy nước mắt nhìn đến Rihyon đang quỳ một gối ở trước mặt mình. Dung nhan tuấn mỹ của hắn yêu dã giống như vừa trải qua sự kiện nghiêng trời lệch đất, khuôn mặt hắn vô cùng tái nhợt.

“Nura……?” Kính Hinh dùng âm thanh run rẩy gọi tên hắn.

“Ta rõ ràng đang ở ngay bên cạnh nàng. Chỉ cần nàng gọi một chút là tốt rồi.”

Nếu tại một giây kia nàng không phải đem đao huy hướng yêu quái, mà là la lên cứu mạng. Như vậy là hắn sẽ ra tay giải quyết cái tên yêu quái kia, trong mắt hắn thâm thúy nổi lên quang mang nhàn nhạt, đem Kính Hinh ôm vào trong lòng mình: “Quá mức kiên cường rồi, công chúa của ta.”

“Ta…… Ta……”

Âm thanh Kính Hinh nghẹn ngào, nửa ngày không có nói ra cái gì. Nước mắt cứ như thế tích tụ ở trên áo hắn, nàng càng thêm gắt gao ôm lấy Rihyon.

Kính Hinh nghe thấy âm thanh trầm thấp của Nura nói: “Ta đã nói rồi đi, nàng là bị ta bắt được……” Hắn chế trụ ngón tay nàng, ánh mắt hắn nhìn nàng nổi lên một tia ánh sáng nhu hòa.

Bốn phía tĩnh lặng. Nàng nghe thấy rõ ràng âm thanh mê người của hắn mang một tia ôn nhu. Ôn nhu làm cho nàng suốt đời đều sẽ không quên, hắn nói: “Ta đã bắt được nàng, vô luận xảy ra chuyện gì nàng cũng đều không cần sợ hãi. Ta sẽ dùng cả đời này ở bên cạnh canh giữ cho nàng.”

Nước mắt đã ngừng, Kính Hinh khịt mũi nói: “…… Cám ơn.”

Rihyon tươi cười yêu dã, dùng âm thanh ái muội không rõ ràng hỏi: “Chỉ có cám ơn thôi sao?”

“Ân. Cám ơn ngươi, Nura. Vừa rồi mới bắt được tay của ta……”

Đương nhiên phải bắt được. Đôi mắt Rihyon tránh qua u quang, hắn sẽ không để cho nàng rời đi. Vô luận nàng đến từ thế giới nào, đã đi đến thế giới này. Đã cùng hắn gặp nhau, hắn liền sẽ không để nàng tùy tâm sở dục [3] ly khai.

[3] Tùy tâm sở dục: không theo ý ai hết, cứ theo ý mình mà làm.

“Vậy thì nàng nên cảm tạ ta như thế nào đây?”

Kính Hinh kéo lấy y phục của hắn lau nước mắt: “Ngươi nửa đêm vì sao xuất hiện ở trong phòng ta. Ta sẽ không truy xét.”

“Thật sự rất hà khắc rồi, Tiểu Hinh.”

Rihyon thất vọng thở dài: “Ta nghĩ ít nhất mặt nàng cũng nên có một chút tỏ vẻ cảm tạ ta chứ.”

Kính Hinh liếc mắt một chút, hừ nói: “Xem ra ngươi rất muốn ta truy cứu một chút. Ngươi nửa đêm vì sao lại xuất hiện ở trong phòng ta?!”

“Cho nên ta mới nói Tiểu Hinh rất hà khắc rồi. Loại chuyện này không cần phải so đo……”

Kính Hinh nhoẻn miệng cười. Rihyon khẽ vuốt miệng nàng, thấp giọng nói: “Nụ cười rất đẹp. Tiểu Hinh, về sau ta luôn muốn nàng cười như vậy khi ở bên cạnh ta……”

Trái tim nhất thời gia tăng tốc độ, Kính Hinh chớp chớp mắt. Nhịn không được cảm thán, diện mạo của Nura thật sự rất là yêu nghiệt. Cứ như vậy gần gũi ngắm nhìn hắn, phỏng chừng sẽ không có trái tim của người con gái nào cứ như thế mà đập bình thường được.

“Hidemoto? Vì sao ngươi lại ở chỗ này?”

Dono trừng mắt xem Hidemoto ngồi ở trong xe thức thần, tựa hồ đang muốn rời đi.

“A! Dono ca ca, ta đang chuẩn bị trở về, muốn đi nhờ xe sao?” Hidemoto vui cười hỏi.

Gân xanh trên trán Dono giật giật: “Ta hỏi ngươi vì sao lại ở chỗ này?”

“Ai biết được. Đại khái là cảm giác được nàng đang bị nguy hiểm nên đến xem.”

Hidemoto lười biếng nằm nghiêng thân thể, thấp giọng nói: “Nhưng không khí trong đó vô cùng tốt, ta cũng không có ý định quấy rầy. Cho nên liền ly khai.”

“Ngươi đang tức giận cái gì vậy? Ngươi là đang lo lắng YouHime – sama sao?” Dono hoàn toàn không hiểu Hidemoto đang nói cái gì hết.

“Ân, không khí bên trong vô cùng tốt a. Tốt đến mức làm ta cảm thấy có chút quái dị.”

Hidemoto cong ánh mắt lên, chỉ vào hướng ngực nói: “Nơi này có chút quái dị, cho nên hiện tại ta muốn hảo nghỉ ngơi một chút mới được.” Nói xong, hắn bỏ lại Dono đang đứng đó, cùng thức thần xe ly khai.

“Chờ……”

Dono một mặt hắc tuyến xem ‘thức thần xe’ nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi, khóe miệng hơi run rẩy. Đến cùng là chuyện gì xảy ra, hắn hoàn toàn không rõ a.

Xem bóng dáng Rihyon biến mất trong bóng đêm, Kính Hinh ngáp một cái. Chuẩn bị thay y phục dính máu để tiếp tục ngủ. Khi đi đến cạnh cửa, đột nhiên phát hiện một cái hộp bằng gốm.

Nàng ngồi xổm xuống cầm lấy hộp lên, mở nắp hộp ra, bên trong có rất nhiều điểm tâm đủ loại kiểu dáng, còn có bao nhỏ đựng kẹo kompeito. Cảm giác ấm áp chậm rãi vây trụ trái tim Kính Hinh. Mới vừa rồi Hidemoto đã tới đâu, là do lo lắng cho nàng nên mới đến đi.

Rõ ràng đã đến. Vì sao Hidemoto không để nàng tiếp đón rồi hẵng đi. Hương vị ngọt ngào của kẹo kompeito ở trong miệng khuếch tán. Khóe miệng Kính Hinh nhịn không được nhẹ nhàng giơ lên.

Ba mẹ, nàng đã đi đến một cái thế giới thật sự kỳ quái vô cùng. Hơn nữa đối với nàng mà nói, thế giới này rất nguy hiểm, nàng thật sự rất muốn về nhà, trở lại bên ba mẹ, nhưng là nàng không thể trở về được……

Thỉnh không cần lo lắng cho nàng. Thế giới này tuy rằng rất kỳ quái, nhưng là tất cả mọi việc đều tốt cả. Mỗi ngày đều được ăn no, hơn nữa nàng đã không phải lẻ loi một mình nữa. Với lại thế giới kỳ quái này tựa hồ cũng không tệ như nàng tưởng tượng.
Bình Luận (0)
Comment