Khi Bùi Tuân tỉnh lại thì phát hiện bên cạnh đã không còn bóng dáng của Hứa Hữu, trong lòng anh ôm chiếc áo khoác của Hứa Hữu, vẫn còn phảng phất mùi hương của pheromone. Anh vùi mặt vào đó, hít một hơi thật sâu.
Ký ức trong kỳ dịch cảm ùa về, Hứa Hữu đã khóc cầu xin anh đừng đánh dấu hoàn toàn.
Bùi Tuân đột nhiên thấy thèm thuốc lá, anh châm điếu thuốc có pha chất ức chế, ánh mắt tối tăm khó lường. Dường như việc anh mất kiểm soát đêm qua đã khiến Hứa Hữu sợ hãi.
Chưa hút được mấy hơi, anh đã dập tắt điếu thuốc, khoác áo lên định đi tìm Hứa Hữu.
Nhưng lúc này, cửa phòng mở ra, Bùi Thiếu Vân bước vào. Thấy anh sắp ra ngoài, ông nhíu mày. Giọng điệu không cho phản kháng: “Đã tỉnh táo lại rồi thì theo ta đến nhà Tư lệnh Lý, đích thân xin lỗi.”
Bùi Tuân chẳng mấy hứng thú. Từ lâu anh đã không hài lòng với việc Bùi Thiếu Vân tự ý đưa Lý Thư Dịch đến tiệc sinh nhật. Tình trạng kỳ dịch cảm của anh tối qua không ai trong buổi tiệc lại không rõ. Bùi Thiếu Vân hẳn cũng đoán được mối quan hệ giữa anh và Hứa Hữu không còn là bình thường nữa.
Lúc này, thiết bị liên lạc trong túi vang lên, Bùi Tuân nghĩ là Hứa Hữu, liền lấy ra xem thì hóa ra là một tấm ảnh do Sở Thụy gửi tới.
Trong ảnh, Thẩm Từ và Hứa Hữu đứng sát nhau. Ánh mắt Thẩm Từ đầy ẩn ý, tay vòng từ sau lưng Hứa Hữu giữ người trong tư thế như giam cầm nơi góc tường.
Cảnh vật xung quanh anh quá quen thuộc, là căn hộ bên bờ sông mà hai năm trước mẹ anh từng dẫn anh đến. Nơi dành cho tầng lớp thượng lưu chọn lựa bạn đời.
Sắc mặt Bùi Tuân lập tức sa sầm. Anh chắc chắn việc Hứa Hữu có mặt ở nơi đó có liên quan đến Bùi Thiếu Vân.
Anh cố nén giận, nhếch môi đầy lạnh lùng nhìn Bùi Thiếu Vân, ánh mắt không hề có sự tôn kính nên có dành cho trưởng bối, ngược lại đầy sắc bén: “Cha, người tưởng chỉ cần kết thân với Tư lệnh Lý là có thể quay lại Quốc hội sao? Tại sao Chỉ huy trưởng lại đá người ra ngoài, bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa hiểu à?”
Bùi Thiếu Vân bị nói trúng tim đen, sắc mặt lập tức khó coi: “Ý con là gì? Đây là cách con nói chuyện với cha mình sao?”
“Cha, người thật sự già rồi.” Bùi Tuân chế giễu, xoay người lấy từ ngăn kéo bàn làm việc ra một tập tài liệu, đưa cho Bùi Thiếu Vân:
“Những năm qua cha đã ngấm ngầm tuyển người để khôi phục Đế quốc, thậm chí còn liên hệ mật thiết với phiến quân. Đáng tiếc là quá bất cẩn, đã bị người ta thu thập bằng chứng và viết thư luận tội gửi đến Chỉ huy trưởng, may mà con kịp thời chặn lại được.”
Bùi Thiếu Vân hoảng hốt mở tài liệu ra, những dòng chữ dày đặc khiến ông lạnh toát cả người. Nếu lá thư này đến tay Chỉ huy trưởng thật, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
“Cha từng là nguyên soái khai quốc của Đế quốc, nhưng giờ Đế quốc đã bị lật đổ, Liên minh đã thành lập. Còn đòi Quốc hội khôi phục chế độ cũ? Chỉ huy trưởng không bắt cha nhốt vào ngục là nhân nhượng lắm rồi.”
Từng câu nói của Bùi Tuân như từng nhát dao cứa vào thể diện của Bùi Thiếu Vân. Nhìn người con trai trước mặt như một người hoàn toàn xa lạ, ông cảm thấy mình nuôi phải một con sói, không chỉ không thể kiểm soát mà còn bị nó khống chế. Trong tay Bùi Tuân, lá thư luận tội đó hoàn toàn có thể lấy mạng ông.
“Con định dùng lá thư này để uy hiếp ta?” Ông nghiến răng hỏi.
“Con chỉ mong cha đưa ra quyết định sáng suốt, đừng để một phút nông nổi làm sụp đổ cả nhà họ Bùi.” Bùi Tuân mỉm cười nhàn nhạt.
“Thằng phản bội! Đừng gọi ta là cha nữa!” Bùi Thiếu Vân giận điên lên nhưng biết bản thân đang bị dồn vào chân tường, không thể làm gì: “Rốt cuộc con muốn gì?”
“Con cũng vì nghĩ cho cha. Nếu muốn giữ danh tiếng và vinh hoa nửa đời còn lại, tốt nhất là nên khôn ngoan một chút.” Bùi Tuân lúc này không còn chút ôn nhu ngày thường nào, giọng nói tuy bình thản nhưng lời lẽ khiến Bùi Thiếu Vân lạnh sống lưng: “Con muốn cha chủ động đề xuất từ chức với Chỉ huy trưởng. Đó là cách duy nhất để sống sót. Từ nay về sau, nhà họ Bùi, kể cả con trai ruột của cha, con sẽ lo liệu thay cha.”
“Còn nữa,” Bùi Tuân đưa thiết bị liên lạc của mình cho Bùi Thiếu Vân, tấm ảnh Hứa Hữu và Thẩm Từ hiện ra rõ mồn một, sắc mặt ông lập tức biến đổi: “Chuyện như thế này, con không muốn thấy thêm lần nào nữa. Nếu cha còn ép buộc Hứa Hữu làm bất cứ điều gì, con không dám chắc sẽ làm gì đâu.”
Nói xong anh rời khỏi phòng, để lại Bùi Thiếu Vân một mình trong căn phòng trống vắng tiêu hóa những lời mình vừa rồi. Cả nửa đời nỗ lực phút chốc sụp đổ, ông không ngờ lại thất bại trong tay chính con trai mình. Con sói do chính ông nuôi dưỡng, từng là niềm tự hào lớn nhất.
“Thiếu tướng, ngài định đi đâu vậy?” Quản gia thấy Bùi Tuân mặt lạnh lùng đi ra gara, trong lòng liền cảm thấy bất an. Nghĩ đến lời dặn dò của Hứa Hữu chiều nay, liệu Bùi Tuân đã biết chuyện ở biệt thự rồi sao? Nếu thật vậy, phải nhanh chóng báo cáo cho lão gia…
“Tôi đi đâu còn cần ông cho phép à?” Bùi Tuân liếc nhìn ông ta, mở cửa xe. Thấy quản gia mặt mày căng thẳng, anh bật cười lạnh: “Tôi đến biệt thự bắt người, ông mau đi nói với cha tôi đi, xem ông ấy có dám cản tôi không?”
Quản gia nhất thời không đoán được ý anh, chỉ đành đứng nhìn xe rời khỏi biệt thự. Khi lên lầu báo lại cho Bùi Thiếu Vân, ông ta chỉ thấy người kia thất thần như già đi mười tuổi trong chớp mắt:
“Nó đã mọc cánh rồi, ta còn có thể làm gì nó nữa đây?” Ông cười tự giễu.
Biệt thự bên bờ sông đón một vị khách không mời, còn Hứa Hữu thì đang ở ban công tầng hai, hoàn toàn không hay biết. Cậu nhìn Thẩm Từ trước mặt đã đỏ mặt, mắt lờ đờ, liền rót thêm cho anh ta một ly.
“Sao… cậu không có vấn đề gì vậy?” Thẩm Từ nhìn Hứa Hữu tỉnh táo thì có chút hối hận vì lời đề nghị trước đó. Dạ dày anh ta lúc này cuộn lên từng cơn nhưng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt một omega, đành vịn lan can gắng gượng. Mắt bắt đầu hoa lên.
Hứa Hữu trước mặt anh ta uống cạn ly rượu mạnh. Cậu vừa từ miệng Thẩm Từ xác nhận được suy đoán của mình, người cứu cậu ba năm trước chính là Bùi Tuân.
Cậu hỏi tiếp: “Sau đó… anh ấy có đi tìm tôi không?”
Thẩm Từ uống đến lâng lâng, nghe vậy càng hưng phấn, vòng tay ôm eo Hứa Hữu, hơi rượu nồng nặc phả vào tai cậu:
“Ha ha… Nói đến đây mới thấy đã. Cậu mất tích xong thì có tin đơn vị vận chuyển bị phiến quân chặn đánh, Bùi Tuân tự ý rời đội quay lại thủ đô tìm cậu. Kết quả bị chỉ huy biết, giáng quân hàm hai cấp, trở thành lính hậu cần thấp nhất, nhìn cậu ta thê thảm thế thật hả hê!”
Hứa Hữu nghe vậy thấy tim thắt lại. Sau khi cậu bị chuyển viện, đúng là bị phiến quân chặn đường, phải tách khỏi đoàn trốn đến một phòng khám ngoại ô trải qua kỳ dịch cảm gian nan. Thiết bị y tế nơi đó kém xa thủ đô, phải mất gần một năm rưỡi mới chữa khỏi mắt. Khi muốn tìm Bùi Tuân, cậu mới nhận ra thậm chí còn chưa hỏi tên anh, trên người chỉ còn cái khuy kim loại anh để lại.
Cậu chưa từng biết, Bùi Tuân đã làm những điều đó vì mình.
Cậu siết chặt ly rượu, nghĩ đến lần gặp lại tại nhà họ Bùi, đến thái độ lạnh nhạt đối đầu của mình, trong lòng dâng lên cảm xúc không thể gọi tên.
Thẩm Từ thấy cậu cúi đầu trầm mặc thì bật cười, ghé sát: “Sao? Đau lòng cho cậu ta à?”
Rồi nói tiếp: “Nhưng tôi nghe nói, cậu ta sắp cưới tiểu thư nhà Tư lệnh Lý đó. Cậu đến xem mắt hôm nay là vì hết hy vọng với cậu ta rồi đúng không?”
Hứa Hữu bị hơi rượu nồng nặc và bàn tay không an phận của Thẩm Từ làm cho ghê tởm, lập tức hất cả ly rượu vào mặt anh ta: “Tỉnh chưa?”
Thẩm Từ lau mặt, cười khẩy, nắm lấy cổ tay Hứa Hữu: “Bùi Tuân là loại người không từ thủ đoạn để đạt mục đích, vì tiền đồ thì làm sao bỏ Lý Thư Dịch mà đến với cậu được? Tỉnh lại đi, Hứa Hữu.”
Hứa Hữu bị anh ta bóp đau, lời nói của Thẩm Từ khiến cậu buồn nôn. Cậu định giáng cho anh ta một cú thì bất ngờ một cơn gió sượt qua tai, Thẩm Từ trước mặt bị người khác đấm ngã xuống đất.
Mọi người xung quanh thốt lên kinh hãi. Hứa Hữu hoàn hồn, phát hiện người vừa đến là Bùi Tuân, người vừa giáng cú đấm khiến kính của Thẩm Từ vỡ vụn cũng là anh.
Bùi Tuân đè cổ Thẩm Từ, nghiến răng: “Cậu dám chuốc rượu em ấy?”
Cổ tay Bùi Tuân vừa băng bó sáng nay lại rỉ máu vì cú đánh vừa rồi. Thẩm Từ nhận ra người đè mình là ai thì cười khiêu khích:
“Sao? Tâm can của cậu đi xem mắt, cậu tới bắt gian đấy à?”
Bùi Tuân nghe vậy, gân xanh nổi lên: “Thẩm Từ, mấy năm không gặp, cái tài khiến người khác chán ghét của cậu không giảm chút nào nhỉ.”
Thẩm Từ mặt mũi bầm dập vẫn cười: “Phải, tôi vừa chuốc rượu cậu ấy, còn ôm eo, suýt nữa thì hôn rồi. Nếu cậu tới trễ một chút là tôi đã kéo người lên giường rồi.”
Sở Thụy đứng bên cạnh sợ đến toát mồ hôi, vội hét: “Thẩm Từ, anh câm miệng lại đi!”
Mặt Bùi Tuân càng đen, trực tiếp bẻ trật khớp cánh tay vừa chạm vào Hứa Hữu ban nãy của Thẩm Từ
Tiếng hét thảm thiết vang lên trong sảnh.
“Bùi Tuân.”
Hứa Hữu khẽ gọi tên anh, cảnh tượng cậu sợ nhất lại xảy ra lần nữa. Vết thương của Bùi Tuân vì động tác mạnh vừa rồi mà rách ra, máu thấm ra ngoài làm tim cậu loạn nhịp.
Bùi Tuân ngừng tay, nhìn về phía Hứa Hữu, ánh mắt mềm mại như cừu non. Anh giơ tay đầy vết thương ra trước mặt Hứa Hữu, đôi mắt xanh rưng rưng, đáng thương: “Đau quá.”
Hứa Hữu bị ánh mắt ấy làm nghẹn lời, trong lòng dâng trào đủ thứ cảm xúc chưa nói được.
Đáng lẽ cậu phải nhận ra Bùi Tuân từ sớm.
Chỉ có anh ấy mới dám bất chấp tất cả mà giúp mình. Ba năm trước cứu mình, ba năm sau lại xuất hiện để giải quyết giúp mình mọi việc.
Bùi Tuân thấy Hứa Hữu không phản ứng, tưởng cậu sợ vì hành động bạo lực ban nãy, cúi mắt muốn thu tay lại thì Hứa Hữu giữ tay anh lại. “Để tôi giúp anh.”
Hứa Hữu xoay đầu đi, Bùi Tuân không thấy rõ nét mặt. Cậu dẫn Bùi Tuân xuống lầu, nơi có hộp y tế.
Hứa Hữu vẫn cúi đầu, cho đến khi giọt nước mắt rơi xuống tay Bùi Tuân, anh mới nhận ra đối phương đang khóc.
Bùi Tuân hoảng hốt, nhẹ nhàng nâng mặt Hứa Hữu lên: “Sao vậy? Sao lại khóc?”
Hứa Hữu lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Người cứu tôi ba năm trước, là anh.”
Bùi Tuân ngẩn người: “Em biết rồi à?”
“Tôi với Thẩm Từ không có gì cả, tôi chỉ muốn hỏi về chuyện ba năm trước.” Hứa Hữu nhìn anh, đôi mắt đen láy như ba năm trước: “Bây giờ tôi mới nhận ra… có phải quá muộn rồi không?”
Cậu đã nghe Thẩm Từ nói Bùi Tuân sắp cưới Lý Thư Dịch, cậu không thể giả vờ không để tâm. Sau nhiều năm như vậy, chỉ cần thấy Bùi Tuân và Lý Thư Dịch đứng gần nhau, cậu đã nổi cơn ghen tị. Cậu không thể đổ hết cảm xúc ấy cho pheromone nữa, Cậu để tâm đến Bùi Tuân, rất để tâm.
Trái tim Bùi Tuân vừa mềm yếu vừa chua xót. Anh dùng khăn tay sạch lau nước mắt cho Hứa Hữu, cố tình trêu chọc: “Cũng hơi muộn thật. Nếu em nói thích anh, anh có thể cân nhắc tha thứ.”
Thấy ánh mắt đùa cợt của Bùi Tuân, Hứa Hữu đỏ bừng mặt, vứt lại một câu: “Tôi say rồi, tự xử lý vết thương đi.” Rồi muốn bỏ chạy.
Bùi Tuân chịu đau giữ tay cậu lại, mặt càng lúc càng gần, hơi thở giao hòa. Anh thì thầm: “Vậy… em thích anh không?”
Hứa Hữu đỏ mặt, không dám nhìn vào mắt anh, mím môi: “… Anh biết rồi còn hỏi, tôi…”
Chưa nói xong, Bùi Tuân đã không chờ được mà hôn xuống. Hơi thở gấp gáp cuốn lấy Hứa Hữu, cảm xúc bị dồn nén hơn ba năm, giờ phút này cuối cùng cũng có thể bộc lộ không chút che giấu.
Họ đã bỏ lỡ quá lâu. May mắn thay, mọi thứ… vẫn còn kịp.
Hoàn