Mê Mẩn Với Pheromone Của Kẻ Vạn Người Ghét

Chương 3

Mặc dù đã xảy ra sự cố tối qua, nhưng Bùi Tuân vẫn giữ vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không bận tâm đến ánh mắt dò xét của Hứa Hữu, thậm chí còn mỉm cười trêu chọc: “Hữu Hữa sao cứ nhìn anh mãi vậy? Trên mặt anh có gì à?”

Bùi Tuân bắt chước giọng điệu của Trương Phi, gọi biệt danh của cậu một cách thân mật.

Hứa Hữu ước gì có thể bóc trần lớp ngụy trang hoàn hảo của anh ta. Lần này, cậu không im lặng như thường lệ mà cố ý đáp lại: “Tôi đang nhìn vết thương trên cổ anh.”

Rõ ràng Bùi Tuân không thích cậu, ngay từ lần gặp đầu tiên cả hai đã không vui vẻ gì. Sau đó, anh ta lại giả vờ tốt bụng trước mặt cha mẹ. Vậy mà đến kỳ dịch cảm lại dùng quấn áo của cậu để làm tổ, theo bản năng mà khao khát cậu.

Bị Bùi Tuân lấn át đã lâu, trong lòng Hứa Hữu bỗng thấy sảng khoái khi thấy anh lúng túng.

Câu nói vừa rồi chính là để xem anh ta giải thích thế nào. Vết hằn kia nằm ở vị trí mờ ám, cứ như là bị ai cào ra vậy.

Bùi Tuân hơi sững lại, có vẻ không ngờ Hứa Hữu sẽ nói thẳng ra. Biết rõ đối phương đang giả vờ không biết, anh lại thuận đà nói thêm: “Nhặt được một con mèo hoang, thấy nó dễ thương nên trêu đùa chút, ai ngờ lại bị cào.”

Hứa Hữu thật sự đã chứng kiến độ mặt dày của người này, vậy mà có thể thản nhiên nói dối không chớp mắt.

Bùi Thiếu Vân nghe vậy thì nhắc nhở: “Mèo hoang khó thuần, đừng trêu vào kẻo lại tự làm mình bị thương. Nếu muốn nuôi thú cưng thì chó sẽ thân thiện hơn.”

Bùi Tuân mỉm cười đầy hàm ý, ánh mắt liếc qua Hứa Hữu: “Mèo không giống như chó, chẳng dễ gần, còn biết đoán ý nhìn sắc mặt. Nhưng thuần hóa được một con mèo hoang thì thú vị hơn nuôi một con chó ngoan nhiều.”

“Con thích thì tùy con vậy.”

Bùi Thiếu Vân thấy anh cố chấp thì cũng không muốn tranh luận thêm, quay sang nói với Hứa Hữu: “Việc học của con đã được sắp xếp xong. Cha đã bảo người thu dọn hành lý, sau bữa sáng thì đi đến trường với Tư Dụ.”

Rồi ông lại dặn dò thêm với vẻ không yên tâm: “Đừng gây chuyện, đừng làm trò cười. Khi ra ngoài, con đại diện cho thể diện của nhà họ Bùi. Học hành cho tốt, mọi chuyện khác cha sẽ sắp xếp.”

Câu mà Bùi Thiếu Vân hay nói nhất với Hứa Hữu chính là đừng phạm sai lầm. Trong mắt ông, đứa con ruột lớn lên ở trại mồ côi này lúc nào cũng có thành kiến.

Dù Hứa Hữu nghe chẳng thoải mái, nhưng cũng không thể phản bác. Bùi Thiếu Vân là một người cha gia trưởng điển hình, luôn cho rằng con cái phải nghe lời tuyệt đối.

Bữa sáng hôm nay, Bùi Tư Dụ đặc biệt im lặng, trông có vẻ không vui. Mọi khi cứ gặp Hứa Hữu là phải mỉa mai vài câu, lần này lại ăn qua loa rồi ra khỏi nhà trước.

Theo lý thì khi biết tin này, cậu ta phải là người phản đối đầu tiên. Bởi không ai ghét người anh ruột này hơn cậu ta.

Sau bữa sáng, Hứa Hữu đi theo quản gia cầm hành lý ra ngoài. Tài xế đang định mở cửa xe cho cậu thì Bùi Tuân xuất hiện, đặt tay lên cửa xe ngăn lại.

Chiếc xe đen đưa anh đến vẫn đang đỗ bên cạnh, xem ra anh sắp trở về căn cứ quân đội Liên minh.

Hứa Hữu cau mày, nghĩ anh ta sẽ trách móc chuyện trên bàn ăn, nhưng Bùi Tuân chỉ mỉm cười nhàn nhạt nói: “Căn cứ quân đội Liên minh ở ngay cạnh trường, có chuyện gì thì có thể đến tìm anh.”

Giả vờ tốt bụng cái gì chứ.

Hứa Hữu nhíu mày.

Lúc này cửa xe hạ xuống, Bùi Tư Dụ ló mặt ra, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Hứa Hữu, có lên xe không?”

Hứa Hữu ngẩng đầu nhìn Bùi Tuân một cái, không đáp lời, chỉ ghé sát vào tai anh, thấp giọng châm chọc: “Không ngờ thiếu tướng danh tiếng lẫy lừng như anh lại lén dùng áo người khác để giải tỏa trong kỳ dịch cảm, thật khiến tôi bất ngờ.”

“Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, chắc mấy fan cuồng của anh sẽ thất vọng lắm nhỉ.”

Bùi Tuân cụp mắt nhìn cậu, khoảng cách giữa hai người rất gần, đôi mắt xanh như nước thu mùa lấp lánh, khẽ nói: “Anh biết em sẽ không làm vậy.”

Nghe vậy, Hứa Hữu lại nhìn anh lần nữa, không nói gì thêm, mở cửa xe và bước vào trong.

Cậu thật sự ghét cái kiểu điềm tĩnh tính toán mọi thứ của Bùi Tuân.

**

Trường Quân sự Tường Vi không chỉ là nơi đào tạo sĩ quan mà còn là căn cứ quân sự lớn nhất toàn thiên hà, nằm chính giữa trục trung tâm thủ đô, được canh gác nghiêm ngặt với lính gác và các trạm kiểm soát ẩn.

Chiếc xe vốn định chạy thẳng vào trường, nhưng Bùi Tư Dụ lại bảo tài xế dừng ở cổng, chẳng buồn nhìn Hứa Hữu một cái đã mở cửa bước xuống.

Cậu ta vừa xuống xe thì gặp ngay một tên công tử quen biết, người kia lập tức lại gần, nhìn qua cửa xe thấy còn người ngồi bên trong, liền hỏi: “Đó là anh trai ruột của cậu à?”

Nhìn đẹp trai hơn trên báo nhiều.

“Sở Thụy, cậu không biết nói chuyện thì câm miệng.” Bùi Tư Dụ lộ vẻ chán ghét: “Bùi Tuân mới là anh tôi.”

Sở Thụy không ngờ cậu phản ứng gay gắt như vậy, vội vàng đổi giọng: “Cậu không ưa anh trai mình à? Anh ta được xếp vào cùng ký túc xá của tụi mình đó, cậu không ưa thì tôi cũng không ưa, chúng ta không chào đón anh ta, đừng giận.”

Hứa Hữu được thông báo mình được phân vào hệ Chỉ huy. Trường Tường Vi thực hiện chế độ lớp nhỏ, khi cậu bước vào lớp, tất cả đang ồn ào lập tức im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu.

Giáo viên hướng dẫn là một cựu binh đã nghỉ hưu của quân đoàn Liên minh, chỉ giới thiệu sơ qua rồi bảo cậu ngồi xuống cuối lớp.

Phần lớn người trong lớp đều giữ khoảng cách với Hứa Hữu, tụ tập quanh Bùi Tư Dụ bàn tán chuyện Bùi Tuân thăng chức thiếu tướng. Không khó hiểu khi Bùi Tư Dụ sùng bái anh trai như vậy, có một người anh như thế thì ra ngoài cũng được nở mày nở mặt.

Họ kể về chiến công của Bùi Tuân trên chiến trường giữa các vì sao như thể đang kể chuyện thần tiên.

Hứa Hữu không thể cùng họ tâng bốc người mình ghét, chỉ lặng lẽ ngồi một mình trong góc.

Lúc này, có người ngồi xuống bên cạnh cậu. Hứa Hữu chỉ liếc nhìn một cái rồi lại cúi xuống đọc sách.

“Cái gọi là hoàn mỹ tột cùng thật ra chỉ là sự giả dối.” Người đó nhìn về phía đám người đang vây quanh Bùi Tư Dụ, cố ý để Hứa Hữu nghe thấy: “Cậu cũng không tin loại người như Bùi Tuân lại chịu khó gò mình để tạo dựng hình tượng chứ?”

Hứa Hữu hơi bất ngờ, chăm chú nhìn người bên cạnh nói, lần đầu tiên cậu gặp người không thích Bùi Tuân.

Đó là một alpha cao lớn, ngũ quan tuấn tú, vóc dáng cân đối. Mặc đồng phục học sinh mới giống cậu nhưng rõ ràng nhập học sớm hơn.

Alpha kia thấy Hứa Hữu để ý đến mình thì mỉm cười: “Tôi tên Lạc Kha, dân thường khu Đông 14, là sinh viên mới năm nay. Cậu thì sao?”

“Cậu không biết tôi à?” Hứa Hữu hơi ngạc nhiên. Mấy tin tức về cậu với danh xưng “thiếu gia bình hoa” lẽ ra lan tràn khắp nơi mới phải.

“Xin lỗi, tôi ít khi xem tin tức. Cậu nổi tiếng lắm à?”

Lạc Kha có mái tóc xoăn xù tự nhiên, cậu gãi đầu một cái khiến một lọn tóc cong vút bật lên khiến ánh mắt Hứa Hữu cũng bất giác bị hút theo.

“Trường Tường Vi tuy tuyển sinh toàn dân, nhưng bên trong phân cấp rất rõ ràng. Người như Bùi Tư Dụ thích kết bè kết phái. Bọn tôi là dân thường thi vào đây nên không hợp với bọn họ. Tôi nghe giọng cậu có vẻ là người khu Đông 14, cứ tưởng chúng ta đồng hương.”

“Tôi lớn lên ở trại mồ côi khu Đông 14.”

Hứa Hữu không giỏi giao tiếp với người quá nhiệt tình, luôn giữ cảnh giác. Không rõ Lạc Kha thật sự không biết thân phận cậu hay chỉ giả vờ, nhưng cậu chỉ đáp lại câu cuối cùng.

Tuy vậy, Lạc Kha là người hòa đồng, như thể đã xem Hứa Hữu là bạn, dù cậu ít nói vẫn có thể duy trì câu chuyện, thậm chí còn chủ động đề nghị dẫn cậu đi tham quan ký túc xá, không để cậu có cơ hội từ chối mà xách hành lý lên đi trước.

Khi hai người đến trước cửa phòng ký túc, Hứa Hữu lấy thiết bị quét mã để mở cửa. Màn hình hiển thị tên các thành viên cùng phòng.

Lạc Kha liếc một cái, sắc mặt hơi nghiêm lại, chỉ vào một cái tên trên đó:

“Bọn họ toàn là bạn thân của Bùi Tư Dụ. Đặc biệt là tên Sở Thụy này, rất thích gây chuyện. Cậu cẩn thận một chút.”

Bình Luận (0)
Comment