Mê Muội

Chương 47

Bên kia Tần Thư cuối cùng cũng kết thúc, người lớn bắt đầu đánh bài, cô chào hỏi mọi người rồi đi.

Vừa hướng ra cửa tiểu khu, vừa gọi điện cho Hàn Phái, hỏi anh ăn cơm xong chưa.

Hàn Phái: “Em xong rồi à?” Nghe được bên kia rất yên lặng, còn có tiếng cô đi đường.

“Vâng, em vẫn ở tiểu khu, em qua đón anh, anh thì sao, ăn xong chưa?” Tần Thư lại hỏi một lần nữa.

Hàn Phái: “Anh đang định đi đón em, trùng hợp gặp bạn cấp 3, cô ấy về nhà lấy đồ, muốn anh đợi khoảng mười phút.”

Đến lúc này, tâm tình của cô vẫn là vui vẻ, gặp bạn cấp 3 bình thường, cô vẫn chưa để ở trong lòng, còn trêu chọc anh: “Nhất định là bạn học nữ đúng không?”

Hàn Phái: “Ừ, cấp 3 ngồi cùng bàn, là người làm mất sách của anh.”

Trong điện thoại có vài giây lặng im.

Tần Thư cũng kỳ quái, vì sao anh vừa nói bạn ngồi cùng bàn và quyển sách kia, cô đã sinh ra địch ý lớn như vậy?

Có lẽ đúng như lời con gái nói, con gái khi yêu, mỗi người đều là thám tử tình yêu Holmes, mẫn cảm đến mọi dấu vết để lại đều có thể phát hiện.

“Anh với bạn cùng bàn trước kia quan hệ khá tốt đúng không?” Nếu không sẽ không cho mượn một quyển sách quý giá như vậy.

Hàn Phái ăn ngay nói thật: “Ừ, cũng không tệ lắm.”

“Cô ấy thích anh sao?”

“… Chắc thế.”

Biết rõ người ta thích anh, anh còn đứng ở đó chờ người ta lấy đồ, Tần Thư bình ổn cảm xúc, nỗ lực khắc chế: “Bạn cùng bàn của anh rất xinh đẹp đúng không?”

Lời vừa nói ra, cô đã cảm thấy không đúng chỗ nào.

Cô đây là lại đánh đổ bình dấm.

Hàn Phái khách quan đánh giá diện mạo của Úy Lam: “Cũng được.” Trước kia ở lớp bọn họ, không ít bạn nam đều tung hô Úy Lam là hoa khôi.

Tần Thư rốt cuộc nhịn không được: “Cũng đúng, đôi mắt của đàn ông các anh đều có bộ lọc riêng, nếu lớn lên mà khó coi, sao có thể trời mùa đông còn đứng hứng gió lạnh chờ người ta đi lấy đồ..”

Hàn Phái cười: “Làm sao vậy?”

Tần Thư: “Không sao, buổi trưa ăn không no, nói chuyện khó tránh khỏi có chút khó nghe.”

Hàn Phái cho rằng cô thật sự bữa trưa không ăn được mấy, “Có phải do chăm sóc cháu trai nên không ăn được mấy đúng không? Anh đón em đến nhà ông ngoại anh nhé? Nhà ông ngoại anh có đồ ăn ngon.”

Tần Thư: “Chờ anh đón em? Anh không phải đang đợi bạn cùng bàn xinh đẹp sao? Em chờ anh tới đón thì sớm đã đói chết rồi.”

Hàn Phái lúc này mới nghe ra là cô không vui, đến che giấu cũng không che giấu được.

Quá khứ nói đến Thu Lam, cô chỉ là ngoài miệng nói không vui, không giống hôm nay, đặc biệt không nói lý.

“Mười phút nữa anh đi.”

Tần Thư không lên tiếng.

Qua vài giây, Hàn Phái không nghe được tiếng cô, gọi một tiếng: “Kỳ Kỳ?”

Cách vài giây, Tần Thư chất vấn: “Trước kia rốt cuộc anh chọc bao nhiêu nợ tình vậy?”

Hàn Phái bất đắc dĩ nói: “Anh có thể quản được tình cảm của người khác sao?”

Anh lại nói: “Không nói trước kia, đến hiện tại, phụ nữ theo đuổi anh cũng không ít, trước nay anh đều không để ý, về sau cũng sẽ xử lý tốt. Dấm này em không cần phải ăn.”

Cô đã không vui như vậy, anh còn khoe khoang có bao nhiêu người phụ nữ thích anh.

Bỗng nhiên cảm thấy rất tủi thân, nhưng trong lời nói của cô lại biểu hiện rất rộng lượng: “Không ghen, khó khăn lắm anh mới gặp lại bạn cũ, nên tìm một chỗ ngồi xuống tâm sự, anh cứ bận đi, không cần vội vàng tới đón em.”

Cô trực tiếp cúp điện thoại.

Hàn Phái còn chưa nói xong, cuộc trò chuyện đã cắt.

Đây là lần đầu tiên không hiểu sao bị treo điện thoại, Hàn Sầm cho dù có làm loạn, có tức giận, cũng không cúp điện thoại của anh.

Anh biết con gái thay đổi nhanh, nhưng cũng không dự đoán được một phút trước còn đang tốt đẹp, giây tiếp theo đã có thể trực tiếp cúp điện thoại.

Tần Thư đang ở ven đường của tiểu khu, đứng ở đó ngây ngốc.

Rõ ràng vài phút trước, cô còn lòng tràn đầy vui mừng đi gặp anh, mấy ngày không thấy, cô đã sớm nhớ anh, vậy mà chỉ vì một chút việc nhỏ, bọn họ lại cãi nhau.

Trước kia Phương Mộ Hòa nói, tình yêu là con dao hai lưỡi, một mặt là ngọt ngào, mặt khác là đau khổ.

Hiện tại cô tin.

Cảm giác cãi nhau thật không dễ chịu, trong lòng thật khổ sở.

Tần Thư nhìn chằm chằm di động, muốn gọi lại, nhưng ngón tay quật cường kia thế nào cũng không chạm vào nút gọi.

“Kỳ Kỳ.” Có người gọi cô, ngay sau đó truyền đến hai tiếng còi ô tô.

Tần Thư quay mặt, là anh họ, “Anh, anh muốn đi ra ngoài à?”

Anh họ: “Ông ngoại bảo bọn anh ở lại hai ngày, anh về nhà lấy một ít đồ dùng.” Hỏi cô: “Cãi nhau với Hàn Phái à?”

Tần Thư ngẩn ra: “Sao anh biết?”

Anh họ: “Trên mặt em viết rõ chữ không vui.”

Tần Thư nhét điện thoại nhét vào trong túi, không lên tiếng.

Anh họ bảo cô: “Lên xe, về nhà với anh.”

Tần Thư: “Không đi, lát nữa Hàn Phái tới đón em.”

Anh họ cố ý nói: “Kệ anh ta, để anh ta chờ hai tiếng.”

Tần Thư: “…”

Anh họ cười: “Sao, không nỡ à?”

Tần Thư: “Như vậy không tốt.”

Anh họ: “Biết không tốt, còn giận dỗi? Có chuyện gì mà nói chuyện không giải quyết được? Theo những gì anh biết về Hàn Phái, anh ta không có nhàn rỗi như vậy, không có việc gì lại tìm em cãi nhau.”

Tần Thư phản bác: “Ai nói? Quả thật là cãi nhau không phải vì anh ấy gây sự, nhưng cũng vì anh ấy mà nên, có một số việc, ở trong mắt đàn ông các anh, các anh luôn cảm thấy là con gái bọn em chuyện bé xé ra to, là bọn em rảnh rỗi sinh nông nổi, nhưng lòng của bọn em chỉ to có như vậy thôi, có thể làm sao bây giờ?”

Anh họ ngẩn ra: “Rốt cuộc là vì sao cãi nhau?”

Tần Thư chỉ nói: “Phụ nữ.”

Anh họ: “Nói rõ ràng.”

Tần Thư buồn trong chốc lát mới nói: “Có người thích anh ấy, em không vui.”

Anh họ: “Nếu Hàn Phái phạm vào sai lầm mang tính nguyên tắc, anh sẽ không để em phải chịu chút ủy khuất nào, không cần em đi tìm anh ta, chính anh sẽ đi. Nếu anh ta đã xử lý tốt, em lại bởi vì có người thích anh ta mà giận dỗi với anh ta, vậy em nên xem lại bản thân mình.”

Anh nói lời thấm thía: “Kỳ Kỳ, mặc kệ là người yêu hay vợ chồng, phải học được bao dung và thấu hiểu.”

Tần Thư trong lòng đang ủy khuất, càng tức giận, trừng anh liếc mắt một cái: “Rốt cuộc ai là người thân của anh? Anh còn không đứng về phía em!”

Anh họ: “Anh mà không bênh vực em như vậy, cuộc sống của em còn qua thế nào được nữa?”

Tần Thư vẫn không vui, gục mặt xuống không lên tiếng.

Anh họ: “Vậy bây giờ anh đánh Hàn Phái một trận nhé? Như vậy em sẽ vui vẻ có phải không?”

Tần Thư: “… Anh dám!”

Anh họ: “Vậy không phải là được rồi sao, chính em không bỏ được, vậy còn tức giận cái gì?” Anh cởi đai an toàn, nửa đứng dậy, mở cửa ghế phụ: “Vào đi, bên ngoài lạnh lắm, vào trong chờ.”

Tần Thư lắc đầu: “Bây giờ em cần gió lạnh, vừa lúc cần bình tĩnh một chút, anh đi đi.” Cô nói: “Em biết tính em không tốt, phải sửa lại.”

Anh họ khuyên cô: “Có chuyện gì cứ bình tĩnh nói, vốn dĩ một câu là có thể nói rõ thì đừng để ở trong lòng.”

Tần Thư gật đầu, “Em biết rồi.”

Cô đóng cửa xe, anh họ lái xe rời đi.

Di động rung vài lượt, đều là Hàn Phái nhắn tới, bảo cô về nhà đợi anh.

Ngoài miệng nói muốn sửa tính tình, đến lúc trả lời tin nhắn của Hàn Phái, lại chỉ gửi đi một cái ký hiệu:!

Hàn Phái: “…”

Gọi điện thoại qua, một lúc lâu sau Tần Thư mới nghe, tức giận hỏi: “Chuyện gì?”

Hàn Phái: “Vừa rồi là anh không tốt.” Anh chủ động xin lỗi.

Qua một lúc lâu, Tần Thư ủy khuất nói: “Hàn Phái, em không ăn dấm, chỉ hơi ngửi một chút thôi.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Hàn Phái thấp giọng dỗ cô: “Về sau đến cả mùi dấm cũng không để em ngửi thấy.”

Xa xa, Úy Lam chậm rãi đi tới, mặc áo lông vũ trắng, tóc cũng búi lên, trang điểm thoải mái thanh tân lưu loát, còn quàng một cái khăn đỏ Trung Quốc.

Rất thích hợp không khí ngày Tết.

Hàn Phái nói với Tần Thư: “Bây giờ anh sẽ qua đón em.”

Cuộc gọi kết thúc, Úy Lam cũng đến gần.

“Đoán xem là cái gì?” Úy Lam cười nói.

Hàn Phái duỗi tay: “Là quyển sách năm đó.”

Vừa rồi Úy Lam nói là đồ anh quý trọng nhất, anh đoán được là 《 ông già và biển cả 》, cho nên anh mới chờ ở đây.

Nếu là cái khác, anh sẽ không ở lại.

Từ trước đến nay anh không nhận bất cứ lễ vật nào của phụ nữ, Tần Thư là ngoại lệ.

Úy Lam đưa sách cho anh: “Không nghĩ tới còn có thể tìm được.” Ngừng một chút, “Đã sớm muốn đưa cho cậu.” Nói nửa câu, sau đó nhìn Hàn Phái, rất nhiều lời nói không thể nào nói lên.

Cảm thấy đoạn thời gian cấp 3 kia quá xa xôi, nhưng nhìn anh mặc quần áo vận động, giống như tất cả chỉ là ngày hôm qua, chưa từng rời xa.

Quyển sách này với cô là ký ức đặc biệt, với anh, có lẽ cũng vậy.

Hàn Phái nhận sách, còn nói cảm ơn.

Cầm được cũng không có cảm giác kinh hỉ của mất rồi lại tìm thấy, chỉ là lấy lại một quyển sách mà ông nội rất thích, sách này ông tặng cho ba, sau đó ba đưa cho anh, không nghĩ tới lại mất ở trong tay anh.

Lúc trước khi sách mất, không phải là anh không tức giận, chỉ là giận cũng vô dụng, Úy Lam không có khả năng tìm trở về một quyển giống như đúc trả lại cho anh, cô ấy lại là nữ sinh, anh cũng không tiện so đo cái gì.

Nhiều năm như vậy vẫn luôn tiếc nuối, thẳng đến khi Tần Thư viết tay một quyển cho anh, tất cả những tiếc nuối đều được đền bù, những chấp niệm cũng được buông xuống, không nghĩ tới hôm nay lại tìm được.

Úy Lam nhìn quyển sách: “Mấy năm nay khiến cậu không đọc được phải không?”

Hàn Phái: “Không, tớ có vài quyển.”

Úy Lam truy hỏi: “Cũng là bản đầu tiên?”

Hàn Phái cũng không muốn nói nhiều, trên thương trường lăn lộn lâu rồi, rất nhiều thời điểm có thể không nói lời nào thì cứ trầm mặc, nói nhiều sai nhiều, không phải bản thân mình nói sai, mà người nghe luôn muốn hiểu theo ý của mình.

Ngoại trừ Tần Thư với Hàn Sầm, anh rất ít khi cùng người khác nói chuyện phiếm, đặc biệt những chuyện có liên quan đến cuộc sống cá nhân của anh.

Anh không dấu vết nói sang chuyện khác, “Giữ gìn không tồi.”

Úy Lam ngẩn ra, nhưng theo thói quen tư duy của anh mà hiểu, ngay sau đó cười cười.

Giải thích với anh: “Ừ, sau khi tìm được, tớ vẫn luôn cẩn thẩn giữ gìn, lúc ấy tớ tìm khắp nhà cũng không thấy, không nghĩ tới sau này trong nhà sửa sang muốn dọn giường, lại thấy ở giữa đệm với ván giường.”

Lúc ấy chỉ có thể đọc quyển sách này vào buổi tối, có lẽ ngày hôm sau rời giường lúc gấp chăn không cẩn thận lọt vào bên trong.

Lớp 12 bận rộn, vừa lúc khoảng thời gian thi khảo sát chất lượng, cô không nhớ tới quyển sách kia, chờ thi xong, Hàn Phái hỏi cô đọc xong chưa, cô mới nhớ tới đi tìm, phát hiện không thấy.

Sau lại tìm khắp trong nhà, thế nào cũng không tìm được.

Tìm được quyển sách này là khi đã thi xong đại học, nhà cửa đã cũ, cha mẹ muốn sửa sang trong nhà một chút, sau đó thì thấy.

Cô vẫn luôn chờ đến lúc anh đi tìm cô thì đưa cho anh, nào biết gặp lại đã là như thế này.

Hàn Phái đối với khi nào tìm được cũng không quan tâm, anh không có nhiều thời gian ở lại, khách khí nói: “Về sau có rảnh lại nói, tớ đi trước.”

Úy Lam gật đầu: “Được, chúng ta đều ở Bắc Kinh, gặp mặt cũng tiện.”

Cằm cô hơi giương lên: “Đi thôi, đi cùng cậu, vừa lúc ra cửa cửa hàng tiện lợi mua cà phê hòa tan, cà phê trong nhà uống hết rồi.” Nói xong, còn cố ý nhìn anh.

Hàn Phái cũng không nói gì, hai người cách chút khoảng cách, sóng vai hướng về phía cổng tiểu khu.

Úy Lam hai tay đút túi, tùy ý cùng anh trò chuyện, hỏi anh hôn lễ của bạn học có đi không?

Hàn Phái gật đầu: “Đi.”

Cô dâu chú rể đều là bạn học, hai người đều gọi điện thoại cho anh, nói nhất định phải đi, anh đã bảo thư ký sắp xếp lịch của hôm đó.

Úy Lam hình như có chút cảm khái: “Không nghĩ tới bọn họ sau nhiều năm như vậy còn có thể ở cùng nhau.” Sau đó suy nghĩ: “Khi đó hai người bọn họ ngồi trước chúng ta đúng không?”

Hàn Phái không đáp hỏi lại: “Cậu không phải là luật sư à?”

Ý là, trí nhớ của cô tốt như vậy, hỏi người khác làm gì?

Anh vừa nói thế, hoàn toàn lấp kín con đường hồi ức.

Úy Lam nhếch khóe miệng cười: “Trước kia không phải luật sư, còn không phải sau này mới đổi nghề sao.”

Cô cảm thấy Hàn Phái cùng trước kia có chỗ nào đó không giống, nếu là không thích nói chuyện, anh trước kia cũng coi như trầm mặc ít lời, nhưng cô cảm thấy ít nhất khi hai người nói chuyện phiếm anh vẫn có kiên nhẫn, nhưng hiện tại giống như thiếu chút kiên nhẫn này.

Cũng không quan tâm.

Giữa hai người có một lát trầm mặc, Úy Lam lại chủ động nói: “Nghe bạn học nói bạn gái của cậu là trong nhà giới thiệu?” Thật ra cô càng muốn hỏi là, anh thích người ta sao?

Chỉ là quá kiêu ngạo, chuyện tới hiện giờ cô vẫn không có cách nào nói ra.

Hàn Phái trả lời: “Ừ, thông qua trong nhà quen biết, tớ theo đuổi rất lâu.”

Đáy mắt Úy Lam phiếm tia kinh ngạc gợn sóng, “Cậu…theo đuổi?”

Hàn Phái: “Nếu tớ không theo đuổi, cô ấy còn chướng mắt tớ.”

Úy Lam: “……”

Từ trước đến nay anh đều kiêu ngạo, có khi nào lại hạ thấp mình như thế?
Bình Luận (0)
Comment