Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Chương 13.1

Tính đến ngày hôm nay, Lãnh Phương Đông đã tá túc ở chỗ cô hơn một tuần rồi, hằng ngày cô đi làm hắn cũng rời khỏi nhà, đến khuya hơn mười một giờ mới trở về. Cô học cách chấp nhận xem hắn là một phần của cuộc sống, tuy chưa bao giờ hỏi về công việc, gia đình, thậm chí về bản thân hắn, chỉ biết hắn lớn hơn cô năm tuổi, có một số bí mật không phải lúc nào cũng có thể sẽ chia giống như cô vậy.

Mỗi đêm, cô đều để đèn sáng trên bàn, một mình ngủ trước nhưng hắn thật sự rất bá đạo, dùng thân hình cao lớn đè lên hôn đến lúc cô tỉnh thì thôi, sau đó miệt mài làm làm làm trên người cô cả một đêm, sức lực của cô không chịu nỗi, mất ngủ hễ sáng ra soi gương là lại thấy hai quầng đen như gấu trúc dưới mắt, cô kháng nghị không ăn thua cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp làm có tiết chế không vô độ nữa. cô thật muốn xông tới bóp chết hắn, Lục Tình luôn là người bất hạnh cho đến giờ vẫn không thoát được số phận bị đàn áp.Trà Muộn d đ l q đ

Hôm nay như thường lệ cô đi chợ chiều về, cảm thấy vui vẻ vì mua được loại cá mình thích, là cá biển rất tươi ngon. Cô đang bước lên bậc thang thì bị một lực mạnh kéo xuống khiến mấy thứ trên tay rớt hết, cô còn đang choáng váng thì một lực mạnh đánh vào sau gáy khiến cô đau đến chảy nước mắt.

Giọng người phụ nữ chanh chua hét toáng lên:

“Đồ con quỷ hư đốn, mày nghĩ có thể thoát khỏi được tao sao?” Bà ta vừa nói vừa cấu tóc cô giật mạnh.

Lục Tình nhận ra “đây không phải là mẹ cô sao?” bà ấy từ khi nào biết cô ở đây? Cô giãy giụa “mẹ mau buông ra”

“Tao không buông, hôm nay mày phải về nhà với tao” ba ta vừa hùng hồ vừa dữ tợn kéo lê cô dưới đất khiến hai đầu gối cô chảy máu ròng ròng vì đập phải đá nhọn.

“Mẹ còn muốn cái gì nữa?” cô mím chặt môi, đầu cô đau đớn, tóc giống như sắp bức khỏi da đầu.

“Công tao nuôi mày uổng phí hai mươi mấy năm, tao phải lấy lại cả vốn lẫn lời”

Bà ta trói tay cô lại, rồi một người đàn ông nữa bước xuống từ chiếc xe taxi nắm hai chân cô khiên lên.

“Buông tôi ra, bà định đưa tôi đi đâu?” Lục Tình hoảng loạn tuột độ, cô gào lên với hi vọng người đi đường xem nghe thấy đến cứu cô.

“Cứu tôi với” Cô kêu gào

“Im miệng lại cho tao” bà ta không nhân nhượng tát cho cô mấy cái, khóe miệng rớm đầy máu.

“Mấy người này đang làm cái gì vậy?” Một người phụ nữ thấy chuyện bất thường liền chạy đến níu tay bà ta lại.

“Tránh ra, nó là con tôi”

Lục Tình lắc đầu quần quật

“Con tiện nhân này dám bỏ nhà đi theo trai, tôi là bắt về dạy dỗ lại” Bà ta trừng mắt nhìn những người hiếu kỳ, rồi thúc giục người đàn ông vát cô tống vào hàng ghế sau.

Đầu Lục Tình va đập và cửa kính, hai mắt cô nhòe đi mông lung nhìn những thứ xung quanh dần mờ ảo, cô thiếp đi lúc nào không hay. Khắp cả người đau đớn âm ỉ, làn môi bị cô cắn đến tím tái.

Trước khi rơi vào bóng tối, cô chỉ có một điều ước, chưa bao giờ mong muốn gặp hắn đến thế? Hắn đang ở đâu? Tại sao không xuất hiện?. Khóe mắt chảy xuống dòng lệ nóng hổi, Lục Tình lẩm bẩm “Lãnh Phương Đông, mau đến cứu em”.

…Trà Muộn truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn

Khi Lục Tình mơ hồ mở mắt, cô thấy đèn sáng trưng chói lòa vào mắt nheo lại vì không kịp thích ứng, đâu là đâu? Câu trả lời nhanh chóng được giải đáp, chẳng phải là phòng ngủ của cô hay sao. Tay chân bị trói chặt bằng dây thừng, miệng bịch băng dính, cô cố nhích người liền ngã sập mặt xuống, vết máu trên mặt, trên đầu gối khô cứng, chuyển về màu đỏ sẫm, nhìn cửa sổ nhỏ không thể chui lọt đằng kia nước mắt cô lặng lẽ rơi.

Tình huống này là sao? Bà ta còn muốn gì ở cô chứ?

Cô dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, quá mệt để tìm cách thoát thân, cô biết bà ta sẽ không đơn giản buông tha chỉ là không ngờ lại dùng cách thức điên cuồng này. Cô co rút vùi đầu vào hai đầu gối.



Một đêm lặng lẽ trôi qua, thật dài...

Ở đây không có bất kì thứ gì để biết được thời gian, cô nhìn trời chắc hẳn là đã một đêm rồi, cô nhìn thấy tia nắng chiếu qua khung cửa, ngoài kia hoàn toàn tĩnh lặng.

Có tiếng khóa mở cửa bên ngoài, Lục Tình chẳng buồn quan tâm, cô nhắm nghiềm mắt lại. Tiếng bước chân đến gần, bàn tay kia đặt lên vai cô khiến Lục Tình lùi lại, mở mắt nhìn chằm chằm vào gã.

“Lục Tình, anh đã nói rồi, em chống đối cũng vô dụng” Trần Khư Tuấn cười cợt nhã, ánh mắt dâm tà nhìn đắm đuối lên ngực cô khiến Lục Tình ghê tởn, cô tức giận rung người.

Hắn cởi băng dính trên miệng cô ra, Lục Tình cắn răng trừng mắt nhìn gã.

“Là anh đã bảo bà ta nhốt tôi”

“Không, anh chỉ nói với mẹ anh muốn cưới em” Trần Khư Tuấn đắc ý cười.

“Tôi sẽ không bao giờ lấy anh, đừng có nằm mơ giữa ban ngày” Cô phi nước bọt vào mặt gã.

“Đôi khi tính tình của em thật thú vị, trước đây là giả vờ ngoan hiền trước mặt tôi sao?” Gã áp cô vào tường, giữ chặt cằm nhỏ.

Lục Tình khinh thường không đáp lại đồ cặn bã.

“Được để xem em còn cứng đầu được bao lâu?” Trán gã nổi gân xanh, ghì chặt hai vai cô đau điếng, môi bừa bãi cúi xuống hôn cô.

Lục Tình giãy nãy, cô lắc đầu tránh xa gã, cảm giác vô cùng ghê tởn, cô muốn buồn nôn.

Trần Khư Tuấn điên cuồng xách cô lên ấn xuống giường, gã đè lên cô, hôn cắn mút lên cần cổ trắng ngần.

“Để xem tôi chiếm được rồi em còn có thể phản kháng hay không?” Gã giật cúc áo khiến bầu ngực trắng sữa lộ ra, bàn tay gã chạm vào nơi mềm mại khiến mắt gã đục ngầu, dục vọng khiến đầu óc mộng mị.

“ Buông tôi ra” Lục Tình khổ sở vặn vẹo, tay chân cô không thể nhúc nhích, cô sợ hãi run rẩy.

“Em thật đẹp, sao trước đây tôi không nhìn ra nhỉ?” Gã đưa tay luồn ra sau định cởi dây áo ngực của cô, ánh mắt thèm thuồng kinh tởn.

“Tránh ra, đồ khốn, anh không được là như vậy”

“Lát nữa thôi sẽ cho em thấy sung sướng thế nào” Gã liếm xương quai xanh của cô, vùi đầu vào cổ cô.

Lục Tình cắn chặt răng khiến môi trắng bệch, trán cô đổ mồ hôi ướt đẫm, cam chịu hoàn cảnh sao? Cô về sao có thể làm người nữa không, hai hàng nước mắt chảy xuống. Nếu bị gã chiếm đoạt thà cô cắn lưỡi tự sát trước, có thể chết trong sạch, không vấn bẩn.
Bình Luận (0)
Comment