Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Chương 14.2

Khi phải chịu đựng một mình quá lâu, mọi xúc cảm dần tê liệt, những hồi ức không mấy đẹp đẽ kia, mỗi lần nhớ đến thì không tài nào bình thản được, Lục Tình bày tỏ tất cả kìm nén giữ kín trong lòng bấy lâu nay, cô thổn thức đến nghẹn ngào.

“Từ khi em hiểu chuyện, em luôn biết sự tồn tại của mình là gai trong mắt cha mẹ, họ hàng. Dù có cố gắng ngoan ngoãn đến đâu, bà ấy không đánh đập thì sẽ chửi rủa mỗi khi bực bội, mỗi khi cãi nhau, mỗi khi ông ấy ra ngoài tìm nhân tình...”

“Khi em được nhận vào trường cấp 2 của Thành phố, bà ấy không những không vui mà còn cắt trụi mái tóc dài khiến em không dám đến trường vì sợ bạn bè châm chọc”

“Năm em mười lăm tuổi, vì tranh giành với người phụ nữ kia, bà ấy đã đẩy em xuống cầu thang”

“Em lớn lên trong một gia đình đầy ắp tiếng chửi rủa, miệt thị. Nhưng em chưa từng nghĩ đến sẽ giải thoát, sẽ rời khỏi. Vì đi rồi em sẽ không còn thứ người ta hay gọi là gia đình nữa. Có lẽ vì sinh ra em nên bà ấy mới bị người nhà nội hắc hủi, bà nội rất ghét em, mỗi khi đến nhà nội em đều bị đám anh em họ ức hiếp”

“Từ năm mười tám tuổi, em đã luôn trải qua năm mới một mình, vì cha không về nhà, mẹ thì ở nhà ngoại, đến hết kì nghỉ em lại trở về kí túc xá“.

“Vì không có tiền đóng học phí, hằng ngày ngoài giờ học em phải đi làm thêm khắp nơi, có khi về muộn còn phải năn nỉ bác gác cổng mở cửa cho vào”

“Khi vừa tốt nghiệp đại học, em gặp tai nạn khi đi trên đường, phải nằm viện hơn một tháng, tiền viện phí cũng là do Nhã Bình giúp em đóng”

“Sau khi đi làm, mỗi tháng em chỉ được giữ lại 500 ngàn tiêu sài thế nên buổi tối em nhận công việc gia sư cho học sinh tiểu học. Tiền dành dụm cũng chỉ được một khoảng ít ỏi kia”

“Năm ngoái bà ấy bắt em đi xem mặt, mới gặp tên Trần Khư Tuấn kia, em đã hai mươi lăm tuổi rồi, lúc đó cứ nghĩ cũng nên suy nghĩ đến chuyện tương lai. Nhưng con mắt nhìn người của bà ấy, em thật không dám tin tưởng. Lần đến khu Đông Xu, lần đầu gặp anh cũng là do phát hiện Trần Khư Tuấn quan hệ bừa bãi với người phụ nữ khác”

Lục Tình nói một tràng dài, cô hít hít mũi ngước lên nhìn hắn.

Nãy giờ hắn chỉ im lặng lắng nghe, giọng thâm trầm bên tai, vòng tay ôm lấy cô thật chặt, là lời kiên định cô liền tin tưởng tuyệt đối.

“Từ giờ có anh ở đây” Trà Muộn dien dan lequydon

Trái tim mỏng manh rung động vì câu nói của hắn, cô xúc động không nói nên lời. Bởi lẽ, hắn không nói anh yêu em, không nói lời thề non hẹn biển mà là cho cô cảm giác an toàn nhất, hiện tại và mãi về sau, hắn cho cô một đáp án rõ ràng, người đàn ông đầu tiên cô nguyện ý tin tưởng, chỉ có bên hắn dù trời có sập xuống hắn cũng sẽ thay cô đỡ lấy.

Lục Tinh lau qua quýt trên hai gò má, nước mắt khô dính làm da mặt đau rát. Nỗi sợ hãi khi thấy cảnh tra tấn dã man kia, cô từng muốn chạy trốn, trái tim có cứng rắn,có dũng cảm đến mức nào cũng không thể chịu đựng được. Lục Tình chỉ là một người phụ nữ bình thường, bản chất luôn yếu đuối và nhạy cảm.

Trốn tránh, rời xa là những điều cô nghĩ đến.

Cô không hiểu hết được con người hắn.

Lãnh Phương Đông và cô vốn thuộc về hai thế giới.

Trong tối và ngoài sáng, đen và trắng. Rốt cuộc lại không liên quan đến nhau, cùng tồn tại song song, nhưng không thuộc về cùng một hướng.

Liệu có còn cơ hội nào cho cả hai.

“Em đang nghĩ gì?” Lãnh Phương Đông đổ người lên cô, hắn hạ đầu ghế nằm xuống, sống mũi cọ lên mũi cô.

Lục Tình tròn mắt nhìn hắn, thủ thỉ “Đông kể với em chuyện của anh được không?”

“Em muốn nghe về điều gì?”

“Ừm về công việc của anh, về gia đình chẳng hạn”

“Em chắc chắn muốn nghe” Hắn hơi tự lự

“Ừm, nãy giờ em đều kể cho anh nghe hết rồi, còn em thì chẳng biết gì về anh cả”

“Anh là Lãnh Phương Đông”

“Ai mà không biết”

“Lúc trước sống cùng mẹ ở thành phố cảng Khang Thịnh. Năm anh mười tám tuổi thì mẹ qua đời, anh ở trong trại giam hai năm thì được trả tự do, từ đó bôn ba trong giang hồ” Ánh mắt hắn nhuốm màu xám xịt, là một quá khứ u buồn.

“Vậy anh là xã hội đen thiệt hả?” Cô vuốt ve khuôn ngực rắn chắn, thì thầm hỏi.

“...”

“Có từng …” Giọng cô ngập ngừng, không nói được hết lời.

Hắn cụp mắt xuống, rời khỏi người cô, với lấy bao thuốc châm lửa, khói thuốc khiến cô ho khù khụ, Lãnh Phương Đông mở kính cửa thông gió, giọng hắn âm trầm.

“Sống ở thế giới đó, Anh đã từng dùng súng chỉa vào đầu người khác, từng nhuộm máu cả đôi bàn tay. Tình...thế giới của bọn anh vô cùng tàn khốc nếu không phải là kẻ mạnh thì ắt phải chết, là nơi con người đạp lên nhau để đi lên.”

Lục Tình nhìn bóng lưng cô đơn tĩnh mịch của hắn, cô biết hắn sống không đơn giản, lời nói ra khiến cô đau lòng, xót xa. Quá khứ cơ cực, hắn có thể tồn tại là dựa vào bản lĩnh của chính mình.

Cô ôm chặt từ phía sau, dán mặt lên tấm lưng vững trải.

Lồng ngực rắn chắn phập phồng, trái tim mạnh mẽ của hắn đập rộn ràng truyền đến cho cô sức mạnh ấm áp. Một khi đã quyết định ở bên cạnh hắn, cô phải học được cách kiên cường.

“Tình….em nói xem làm sao bây giờ? Có nên trả lại thế giới vốn thuộc em hay không?” Giọng hắn đầy chua chát

Lục Tình áp mặt vào lưng hắn, lắc đầu khàn giọng

“Không”

“Anh cũng vậy. Không có cách nào buông em ra” Hắn xoay người lại, ôm cô vào lòng.

“Vậy thì đừng buông. Em muốn ở bên cạnh anh” Nước mắt cô lăn dài trên má, làm sao có thể rời xa khi mà cả tâm can đều đã trao cho hắn.

“Em không sợ?” Hắn nhìn bàn tay gai góc của mình, chợt nhớ nó không xứng đáng để chạm vào cô, giết chóc là điều không thể tránh khỏi, nếu biết một ngày sẽ gặp được cô, hắn sẽ không đi trên con đường này. Nhưng đáng tiếc trên đời này lại không tồn tại hai từ “nếu như“.

“Em không sợ, em chỉ muốn hiểu hơn về anh, em muốn bước vào cuộc sống của anh”

Lục Tình sờ lên gương mặt cương nghị, lạnh lùng của hắn, xoa nhẹ hai mày đang nhíu lại kia. Cô hôn lên môi hắn “Em không thích bộ dạng lạnh lùng như băng của anh, thật không đẹp mắt chút nào.”

Hắn giãn cơ trán, tha thiết nhìn cô, đuôi mắt hiện lên ý cười.

Lục Tình thấy hắn cười mà chẳng nói năng gì, cô làm bộ tức giận cắn bắp tay rắn chắc một cái, hừ hừ hạ giọng “Anh không biểu đạt chút gì sao? Thật không có thành ý”

Lần này hắn cười rộ lên, đôi mắt nheo lại, hiện lên vẻ hung ác thường những lúc dụ dỗ cô làm chuyện xấu mới xuất hiện. Lục Tình sợ hãi kêu lên thì hắn ép cô xuống ghế, đè thân hình cao lớn lên, hôn tới tấp xuống cần cổ trắng ngần, vùi đầu vào bầu ngực xinh đẹp. Từng cái hôn da diết mãnh liệt, gợi lên dục vọng sâu trong cơ thể.

Ghế dựa lập tức ngã về phía sau, hắn từ tốn luồn tay vào bên trong váy vuốt ve cặp đùi trắng nõn, không gian chật hẹp khiến hắn dí sát vào, cô cảm thấy nóng hừng hực, lúng túng đẩy hắn ra.

“Anh định làm gì?” Hỏi cũng như không. Không phải quá rõ ràng rồi sao? Người đàn ông này lại lên cơn động dục, mặt cô chín hồng ngượng nghịu, hắn tốc váy cô lên che hết cả mặt, giải phóng bộ ngực căn tròn trong lớp áo ngực ren, đầu lưỡi thô ráp liếm láp quanh nụ hoa, cắn mút vào miệng phát ra tiếng dâm mỹ chần chật.

Mắt cô phủ lớp sương mỏng, đôi môi đỏ mọng ướt át ngân nga rên khẽ.

Không gian trật hẹp mang đến cảm giác kích thích, mồ hôi bịn rịn trên trán, cô nỉn non.

“Đông....”

“Anh ở đây” Hắn di dời lên môi cô, dùng những cái hôn đủ đầy, sâu lắng để nói cho cô biết tình cảm của mình. Lãnh Phương Đông hô hấp dồn dập, hấp gấp gáp giải phóng thắt lưng, cán gốc thô lớn đỏ sẫm dựng đứng cứng rắn, vát hai chân cô lên vai, hắn mạnh mẽ đi vào, vô cùng tàn ác ngay lần đầu đã đâm tới tận gốc.

Lục Tình bị động ngơ ngác nhìn hắn, cô cắn răng để ngăn bản thân không phát ra tiếng. Choàng lên vai, ôm cổ hắn. Dù là lần đầu tiên ở địa điểm này, ngay trên xe, nhưng hắn không hề lùi bước, không chút khó khăn có thể yêu cô ngay lập tức, góc độ chuẩn xác, quả thật đám thuộc hạ của hắn nói rất đúng.

“Xa chấn” đúng thật mẹ nó muốn lấy mạng đàn ông, quá kích thích, quá ma mị. Lục Tình xụi lơ tóc tai rối tung, trán đẫm mồ hôi, bên dưới chịu lực tấn công, tiếu tấu lên xuống, ra vào, sự căng đầy làm cô nức nở rên rỉ “ưm” cô run rẩy theo tiếng rung lắc của chiếc xe, cùng với tiếng thở dốc của người đàn ông làm cho không gian vốn vắng lặng nay trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Người đi đường ngoái đầu nghi hoặc nhìn chiếc xe đậu bên đường đang bị một tác động lớn, không hiểu sao cứ chốc chốc lại lắc lư liên hồi.dien dan le quy don Trà Muộn

sau trận mây mưa cuồng dã, Lãnh Phương Đông đắp áo khoác lên che đậy thân thể trần trụi, Lục Tình mệt nhòa cuộn mình nhắm mắt ngủ. Hắn tức tốc lái xe trở về căn hộ, khi được ôm vào phòng ngủ Lục Tình cũng chẳng hề hay biết.

Ngày hôm sau, Lục Tình tỉnh dậy thì hắn đã đi rồi, cô thấy tờ giấy để trên trên bàn, chữ viết rắn rỏi “Đợi anh trở về”, cô mở lồng bàn thấy thức ăn giữ trong lồng giữ ấm, cô thấy vô cùng ấm áp, bữa sáng trôi qua nhanh chóng, ăn xong cô không có chuyện gì làm đành lên giường ngủ tiếp.

Nguyên một ngày, một mình cô lẩn quẩn quanh căn phòng rộng lớn, nơi này giống như một nơi tá túc chứ không được gọi là nhà. Hắn đã sống một mình ở nơi này bao lâu, có phải rất cô đơn hay không? Hắn đã làm thế nào mà trải qua được.

Tiếp mấy ngày sau đó, Lãnh Phương Đông không hề trở về, ở đây lại không có một phương tiện liên lạc nào cả. Lục Tình không thể cứ mãi ngây ngốc một chỗ chờ đợi, cô tìm một bộ đồ trông có thể mặc vừa người, rồi nhanh chóng rời khỏi.

Cô trở về căn phòng thuê của mình, đầu tiên cô liên lạc với Nhã Bình báo bình an.,xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngay cả trường học cô cũng chưa xin nghỉ, cô đi một chuyến đến trường.

“Lục Tình, em không sao chứ? Đã khỏe hơn chưa?” Chị Quế trông thấy cô liền hỏi thăm.

“Em không sao, cám ơn chị đã quan tâm. Do nghỉ đột xuất em còn chưa có xin phép” Mặt Lục Tình hiện lên áy náy.

“Chẳng phải em nhập viên sao? Yên tâm đi đã có người nhà gọi điện báo với hiệu trưởng rồi. Chị còn định đi thăm em ...ai ngờ”

“Vậy hả chị? Em còn tưởng không có ai xin phép giùm” Cô nở nụ cười gượng, thầm đoán chắc là Nhã Bình.

“Em còn mệt thì về nhà nghỉ ngơi đi” Chị Quế vỗ vai cô khuyên nhủ

“Thật là áy náy, dạo này làm phiền các chị phải dạy bù cho em”

“Không sao,mới tuyển một giáo viên mới, em cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe”

“Vậy em vào gặp Dì Viên một lát”

Lục Tình đi vào văn phòng hiệu trưởng

“Tình, đã đến rồi à?”

Dì Viên là người phụ nữ tốt bụng, là hiệu trưởng của trường, cũng chính dì ấy đã quan tâm, giúp đỡ, nhận cô vào làm giáo viên. trong lòng cô kính trọng dì ấy giống như một người mẹ vậy.

“Vâng ạ” cô ngồi xuống ghế, mỉm cười nói

“Sao không nghỉ ngơi cho khỏe. Dì đã nghe Nhã Bình nói hết rồi, tội nghiệp cho con” Dì Viên ôm lấy cô, đau lòng khôn xiết.

Lục Tình xúc động rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào “Con không sao, cám ơn dì đã quan tâm đến con”

“Dì không quan tâm con thì quan tâm ai?. Haizz sao số con lại khổ như vậy?” Dì Viên than thở, ánh mắt hiền từ nhìn cô.

Lục Tình lắc đầu.

“Nếu con chưa sẵn sàng thì tạm nghỉ ngơi vài tháng, đi đâu đó cho thư thả tâm hồn. Tình à, dì muốn con trở thành một cô gái vui vẻ, yêu đời chứ không nên gò bó vào khuôn khổ. Việc làm của mẹ con, dì tin là ông trời sẽ có mắt, sẽ trừng trị thích đáng. Con không phải sợ, chúng ta lúc nào cũng ở bên con, yêu quý con” Dì Viên dịu dàng vỗ lưng cô

“Con biết, con sẽ không khổ sở nữa” Lục Tình thúc thít, nắm lấy bàn tay của dì.

“Tình, nói cho dì biết có phải con yêu ai rồi không?” Dì Viên quan sát gương mặt cô một hồi, liền nghi ngờ hỏi.

Gương mặt Lục Tình đỏ ửng, xấu hổ cúi thấp đầu

“Không cần giấu, dì đã biết con bao nhiêu năm nay chẳng lẽ điểm này còn không nhận ra” Dì Viên tủm tỉm cười

“Vâng, con đã gặp được một người, anh ấy đối với con rất tốt” Lục Tình ngượng ngùng thỏ thẻ, nghĩ đến hắn trái tim lại xao xuyến.

“Vậy là tốt rồi, phụ nữ cũng cần có một bờ vai để dựa vào. Con phải tin vào trái tim mình”

“Vâng, cám ơn dì” Mặt cô đỏ như quả cà chua chín, cúi đầu vén tóc qua tai.

“Con bé này, lại nghĩ đến người ta có đúng không? thôi về đi...dì cho phép con nghỉ ngơi khi nào trở lại cũng được”
Bình Luận (0)
Comment