Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Chương 20

Bữa sáng 

Lục Tình ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, thi thoảng bón cho hắn thìa cháo. Dạ dày của cô luôn nhỏ, ăn chẳng được bao nhiêu nên để không phí phạm, cô nhanh trí chuyển giao hết cho hắn. 

“Ăn xong em muốn làm gì?” Lãnh Phương Đông tự nhiên đưa tay lau khóe môi của Lục Tình rồi hỏi.

Lục Tình chớp mắt suy nghĩ, một hồi lâu cô mới lên tiếng

“Em muốn ra biển, có thể chứ?”

“Đương nhiên là được”

“Vậy chúng ta đi nhanh, em no rồi” Lục Tình nũng nịu kéo tay hắn.

“Vào thay quần áo”

Lục Tình nhanh chân chạy vào phòng, từ trong vali lấy ra mấy kiểu bikini gợi cảm, nghĩ đến việc mặc mấy thứ này giữa ban ngày ban mặt là hai má cô lại đỏ ửng lên. 

“Đàn ông thường thích phụ nữ ăn mặc gợi cảm một chút. Cậu phải tận dụng cơ hội này để khóa chặt anh ta trong lòng bàn tay” Vừa lôi lôi kéo kéo cô vào cửa hàng quần áo, Nhã Bình vừa lí giải.

Nghe lời người bạn thân duy nhất, Lục Tình được các cô nhân viên nhiệt tình tư vấn, giới thiệu mẫu mã.

Sau mấy tiếng đồng hồ vật lộn thử tới thử lui, cuối cùng Lục Tình mệt lả người xách theo túi to túi nhỏ về nhà.

Thay xong vội khoác lên người chiếc khăn choàng lớn, bới tóc thành búi gọn gàng, lúc này chuông điện thoại trong túi reo vang.

“A lô? Nhã Bình”

“Cậu đến nơi mà không thèm gọi báo cho tớ một tiếng” Bên đầu dây bên kia là tiếng ai oán của Nhã Bình.

“Xin lỗi, tới nơi mệt quá nên tớ quên mất” Đúng thật là cô quên bén đi mất.

“Cậu còn nghe máy là tốt rồi, tớ còn sợ anh ta mang cậu đi giấu ở nơi nào đó” Nghe thấy Tiếng cười ranh mãnh của bạn, Lục Tình chỉ biết cười trừ, hình như người bạn thân nhất của cô vẫn còn có thành kiến với người đàn ông cô yêu.

“Nhã Bình, nơi này đẹp lắm”

“Biết biết...mấy bộ đồ mua cùng tớ đã mặc chưa? Anh ta phản ứng thế nào?” Giọng nói oa oa của cô ấy văng vẳng, cô chỉ hi vọng không có ai nghe thấy mà thôi.

“Chưa” Là giọng ngượng ngùng lí nhí của cô.

“Cái gì? Ôi tâm huyết của tớ”

“Tớ sẽ mặc, bây giờ đang mặc nè” 

“Khụ, anh ta phản ứng thế nào? Có phải không rời mắt nổi không?”

“Anh ấy còn chưa nhìn thấy” 

“Mau mau...còn đợi gì nữa. Tớ đợi kết quả của cậu” Chẳng đợi cô đáp lại, Nhã Bình đã nhanh cúp máy cái rụp.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa không mấy kiên nhẫn ngoài kia khiến Lục Tình không thể khôngnhanh chóng ra ngoài. 

Lãnh Phương Đông nhìn cô toàn thân trùm kín, bất giác nhướng mày, hắn đến bên cạnh ôm eo cô.

Màu xanh của nước biển phản chiếu với ánh nắng mặt trời trở nên thật óng ánh, ngay cả màu của cát cũng trở nên rực rỡ. Lục Tình thoát ly khỏi vòng tay hắn, chân trước chân sau đua nhau dẫm lên cát trắng mịn màng.

“Chúng ta phải bơi ra ngoài kia sao?” Thấy chiếc tàu ngoài xa, Lục Tình lơ ngơ hỏi.

“Đi theo anh” Lãnh Phương Đông vừa cất tiếng thì tiếng động cơ ồ ồ đến gần, chiếc ca-nô lướt như bay trên mặt nước khiến sóng bắn tung tóe vào người, Lục Tình hoảng sợ lùi bước.

“Đi thôi” Lãnh Phương Đông ra hiệu cho người đàn ông trên khoang tàu rồi nhấc bổng cô ngồi lên ca nô.

***Trà Muộn***truyện.đăng.trên.d.đ.l.q.đ

Ban đầu còn hơi cảm thấy sợ hãi, dần quen với tốc độ chóng mặt, Lục Tình chỉ còn cách ôm chặt lấy hắn không rời, mắt chẳng dám mở lên, mặc cho gió tát thẳng vào mặt mình.

Đến khi động cơ dừng hẳn, được an toàn ngồi trên chiếc thuyền lớn, Lục Tình mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sao vậy?” Hắn tốt bụng hỏi han.

“Em chóng mặt” Lục Tình vừa khổ sở lên tiếng vừa nhăn mặt. Vịn vào thanh chắn, hai chân cô đã bủn rủn rụng rời.

“Hay lên bờ đi, anh thấy em không xong rồi” 

“Không đâu, em muốn xem ngoài này có gì mà” Lục Tình sắp nôn đến nơi, cô cố nuốt khó chịu vào bụng.

“Thua em rồi, đến đây” Lãnh Phương Đông ngồi xuống, ôm lấy eo cô, để đầu cô tựa vào lồng ngực vững chãi.

Với tốc độ di chuyển chầm chậm của chiếc thuyền, làn gió nhẹ thổi qua mang đến cho Lục Tình cảm giác dễ chịu hơn, cô mở mắt nhìn những gợn sóng tung tăng trên mặt biển, đại dương thật kì diệu, dưới kia không chỉ có các loài sinh vật sống mà còn rất nhiều điều bí ẩn chưa được khám phá. Đột nhiên, có con cá nhảy bật lên không trung rồi đắm chìm dưới làn nước. Lục Tình chăm chú quan sát, giống như vừa mới khám phá được điều mới mẻ thích thú chỉ cho hắn.

“Anh xem, nó lại ngoi lên nữa kìa” 

“Có muốn xuống đó xem thử không?” Hắn vuốt nhẹ tóc mai tung bay trước trên trán cô.

Lục Tình lắc đầu “Em không biết bơi” 

“Không sao, anh sẽ dạy em” 

Lục Tình vẫn lắc đầu “Em muốn bơi trong bờ, ngoài này sâu lắm” 

Hắn gật đầu, cúi xuống cọ cọ sống mũi vào mũi cô, chẳng nhịn được liền mút cánh môi đỏ mọng, từ ôn nhu chuyển sang dụ dỗ, một hồi lâu mới thỏa mãn dứt ra, hả hê nhìn khóe môi sũng ướt, sưng phù của cô.

“Chán ghét, buông người ta ra” Lục Tình ấm ức 

“Có muốn câu cá không?”

“Muốn”

“Vậy ngoan ngoãn cho anh hôn cái nữa” 

“Hư đốn, lại lừa em...Ui, đừng mà, nhột quá” 

“Còn không ngoan nữa sẽ ném em xuống biển” 

Lục Tình hét toáng lên, bấu chặt vai hắn không buông, khẩn thiết cầu xin

“Đừng mà”

Giữ hai tay đang đánh đấm loạn xạ, Lãnh Phương Đông hãm chặt người dưới thân, bắt lấy đôi môi mềm mại triền miên quấn quýt.

“Ưm…” Lục Tình choáng váng, đầu óc trở nên mơ hồ. Tấm lưng dán xuống ván gỗ, cô chỉ sợ rơi xuống nước nên hai tay bấu chặt lấy cổ hắn, cầu xin buông tha.

Lãnh Phương Đông linh hoạt cởi khăn choàng trên người Lục Tình, vuốt ve làn da tươi mát, đưa tay véo bắp đùi non, nội y màu đỏ sẫm lấp ló, áo lót vừa vặn bao trọn bầu ngực đầy đặn. Hắn vùi đầu vào ngực cô hít hà, hơi thở nóng hổi khiến cô run rẩy.

“A đừng xé” Lục Tình ngăn tay hắn, tự mình cởi khăn choàng.

Lãnh Phương Đông trầm mặc nhìn thân thể trắng nõn trong tông màu đỏ rực rỡ, cả người hắn nóng ran, cổ họng khô khốc khiến yếu hầu lên xuống khó khăn. 

“Ai cho phép em ăn mặc như vậy ra đường?” 
Bình Luận (0)
Comment