Hồ Đại Vỹ lái xe đưa tên bạn chí cốt đang say mèm về dinh thự, mặt không chút cảm xúc, nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được sát khí đằng đằng. Tử Đan ngồi bên cạnh không khỏi lo lắng, nó cứ ngó qua ngó lại, mãi mới dám cất tiếng hỏi:
- Anh không thoải mái chuyện gì à?
- Không.
- Ưm... anh có thể tâm sự với em...
Hắn liếc mắt nhìn nó, xong yên lặng, lại chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình. Tâm trạng hắn không tốt đương nhiên không liên quan tới Diệp Tử Đan, tất cả là do tên Doãn ngu ngốc này mà ra. Đường đường là giám đốc, dám đến công ty trong tình trạng say khướt, còn cả gan to tiếng với cấp trên trước mặt thư kí, đúng là không có chút phép tắc. Đợi khi anh tỉnh rượu, nhất định hắn sẽ cho anh biết tay, chiều qua đâm hư.
- Không muốn nói cũng được thôi, nhưng anh lái xe để ý vào, đi qua dinh thự rồi kìa.
Nghe Tử Đan nhắc, hắn mới giật mình định thần lại, nhìn qua gương xe. Chậc, đúng là đi quá thật, dạo gần đây hắn cũng hơi lơ đãng.
Và một chuyện đương nhiên khác, Lã Thanh thấy anh hai vác Ngọc Doãn về thì hét ầm lên, giận dỗi các kiểu. Lúc ấy, hắn mới biết đêm qua hai người họ đang mặn nồng thì Doãn liên tục nhận được điện thoại của Tử Đan, bất đắc dĩ nhấc máy mới biết là hắn mất tích. Thế là thôi, anh lao ra đường như một thằng điên, sục sạo mọi ngõ ngách ở khu ngoại ô, nhưng tuyệt nhiên không tìm được hắn nên mới vào một quán rượu uống giải sầu. Ai ngờ uống đến sáng, say đứ đừ nhưng vẫn cố lết đến công ty tìm hắn.
Đại Vỹ nghe xong thì đấm đấm vào đầu anh thêm mấy cái rồi quẳng vào phòng, bàn giao lại cho em gái rồi nắm tay Tử Đan kéo đi.
________
- Sao anh lại đưa em đến đây?
Tử Đan ngạc nhiên hỏi, tay nó nắm chặt bàn tay to lớn của hắn, mà nam nhân kia thì đầu óc lại đang ở đẩu đâu. Nó phải bực bội nói lớn lên, hắn mới để ý, búng trán nó một cái:
- Anh muốn đi dạo, không được sao?
- Được, nhưng mà sao không ra công viên hay chỗ nào, mà lại vào khu đất tái quy hoạch này?
- Anh thích chỗ này.
Nó ngẩng lên nhìn Hồ Đại Vỹ, sao hôm nay hắn ít nói và đàng hoàng vậy chứ? Bình thường mà tâm trạng không tốt là chắc chắn vứt nó lên giường quần tới quần lui. Nó nhìn quanh một hồi, xong bất ngờ dừng chân, chỉ vào một căn nhà xập xệ, mái ngói đã vỡ tan nát.
- Đây rồi, không ngờ vẫn chưa bị phá.
Hắn thấy nó đứng lại cũng ngạc nhiên, xong nhìn theo hướng tay nó chỉ.
- Cái gì chưa bị phá?
- Nhà em - Nó toé toét cười - Chà, lâu lắm rồi không ghé, tưởng khu này bị đập đi xây trung tâm thương mại mà nhỉ.
- Trước kia em sống ở đây à?
- Vâng, đến năm 8 tuổi thì em mới chuyển tới Bắc Kinh. Hồi đó nhà còn nghèo, nên ba người ở trong căn nhà nhỏ như lỗ mũi, tường bong tróc, nứt toác, sàn thì gồ ghề, đâu đâu cũng là bụi bặm.
Đại Vỹ yên lặng lắng nghe, mắt đảo một vòng từ chỗ nó ở tới khu vực xung quanh. Nhưng hắn bất ngờ giật mình, mắt trợn tròn. Nhà nó... ở đối diện chỗ ấy. Chết tiệt, không ngờ lại trùng hợp đến thế.
- Hồi bé, có một thời gian em còn không dám ra khỏi nhà... - Nó khúc khích cười, đung đưa tay hắn.
- Tại sao?
- Em còn nhớ lúc đó mọi người trong khu đột ngột dọn đi hết, cả nơi này còn mỗi gia đình em và nhà cô Trần ở đối diện. Sau đó không lâu, em sang chỗ cô ấy chơi thì thấy cô Trần nằm trên đất, mắt trợn ngược, mình mẩy toàn máu nên đã rất sợ, hồn vía bay mất hết.
Nó lặng người đi, hoàn toàn không nhận ra mặt Hồ Đại Vỹ đã tái mét, hắn cố kiềm chế bản thân không run lên. Nữ nhân này biết cô ta chết, vậy sao cảnh sát vẫn không phát hiện ra, cái xác vẫn ở đó.
- Nhưng mà hồi đó em còn bé xíu, chẳng biết nhìn như nào, cũng chẳng biết chết là gì, chỉ thấy thế thôi nên cũng không dám kể cho ai. Chắc giờ cô ấy cũng đã được chôn cất cẩn thận rồi.
Kết thúc câu ấy, nó khẽ thở phào, như trút bỏ được gánh nặng.
- Nếu em nhớ không nhầm, thì cô hàng xóm tên là... Trần...Li...Lý?
- Trần Lịch Nhung.
Nó ngạc nhiên, đưa cặp mắt khó hiểu nhìn hắn.
- Đ...Đúng rồi, sao anh biết?
- Anh đoán thôi.
Tử Đan nghe thế thì gật gù, cười xoà vỗ vỗ vào bắp tay hắn:
- Cũng phải ha, em cứ tưởng anh quen cô ấy. Mà giới thượng lưu như anh, đời nào lại ghé vào ba cái khu dân cư nghèo nàn như này.
Đại Vỹ trầm mặc, siết chặt tay nó, rảo bước đi tiếp trên con đường mấp mới rải đầy sỏi đá. Phải, hắn biết người phụ nữ ấy, biết rất rõ. Trần Lịch Nhung - em gái ruột của mẹ hắn. Ngày bé hắn cũng không hay gặp gỡ người dì này, những gì liên quan đến cô ta thực chất là một cơn ác mộng mà mà hắn không hề muốn nhắc tới dù chỉ một lần.
Đêm hôm ấy, một đêm mùa hè oi bức, ngay trước mắt hắn, người phụ nữ mà hắn gọi là dì, đang đau đớn quằn quại trên đất với con dao cắm ngập vào bụng. Trong căn nhà nhỏ, tiếng ve hoà lẫn với tiếng rên rỉ. Cuối cùng, cô gục đầu xuống, nôn ra rất nhiều máu rồi nằm im bất động, không bao giờ tỉnh dậy nữa. Không gian lại bị nuốt chửng vào màn đêm đen tĩnh mịch.
____________///____________
Ồ dia đã cán mốc 1k lượt đọc, cảm ơn các nàng đã ủng hộ ️ giờ thẳng tiến tới mục tiêu 100️ à quên, vì bắt đầu học hè nên Ken sẽ đổi lịch đăng chương mới từ 2-4-7 thành 3-5-7 nha