Mèo Con, Mau Nói Yêu Tôi Đi!

Chương 40

Trịnh Cẩn Nhi đã có mặt ở Hải Nam trong vòng một tiếng sau thông tin cô tìm được từ một tay thuộc hạ vô dụng của Drac. Cô rít một hơi thuốc lá ngập phổi, rồi thở ra làn khói trắng mờ ảo. Cũng lâu rồi cô không hút, căng thẳng nên mới châm một điếu thôi.

- Trương Ngọc Doãn không tới kịp ấy hả? - Cô hơi nhíu mày khi nghe đàn em báo tin - Tên đầu đất, đã vậy bổn cô nương sẽ đích thân mang đầu gã về.

Hai phần ba số lính của Hắc Hồ cùng với các băng đồng minh đã bao vây Hải Nam, phong tỏa hầu hết các con đường lớn. Chủ tịch tỉnh này đã hoàn toàn bị khống chế, tình hình hiện tại ở đây bị là cô lập với các địa phương lân cận. Cẩn Nhi dẫn đầu một đoàn xe đi dọc đường chính, còn các nhóm khác chia ra nhiều hướng nhằm xác định chính xác vị trí của Drac.

Ai ngờ, hành tung của Hắc Hồ nhạy một thì Drac nhạy mười. Một toán chừng năm mươi tên lâu la của gã đã án binh sẵn ở chính giữa đường quốc lộ, lại đúng chỗ hướng đi của Cẩn Nhi. Cô dừng xe cách chúng không quá xa,rồi đưa mắt nhìn một lượt kẻ địch phía trước. Chỉ huy chúng là một kẻ không quá xa lạ với cô, chính là người đã chọc tức với Đại Vỹ ở quán Đèn Lồng dạo trước - học trưởng cũ của Diệp Tử Đan, Dương Bạch.

Cẩn Nhi từ tốn lôi bao thuốc ra khỏi túi váy, bình thản châm một điếu, rít một hơi thật sâu. Cô nhếch môi, nụ cười lộ rõ vẻ khinh miệt:

- Tưởng rằng cánh tay phải của Drac là ai - Cô nhả khói - nào ngờ là thằng oắt con đã lộn xộn với ông chủ của ta ở nhà hàng hôm đó.

- Cô em nhớ cũng dai đấy. Hôm đó chỉ là một tai nạn nhỏ thôi. - Dương Bạch khịt mũi, lấy làm khó chịu với câu nói của Cẩn Nhi.

- Drac đâu?

- Muốn bắt thiếu gia, thì bước qua xác ta trước đã.

Dứt lời, Dương Bạch ngoắc tay, đám thuộc hạ lập tức tràn lên, mọi âm thanh chìm nghỉm trong tiếng la hét và tiếng súng. Quân hai bên đều trang bị vũ khí tận răng, lại đều sở hữu những chiến binh thiện chiến, nên chẳng mấy chốc khu vực xung quanh đường quốc lộ đã trở thành bãi chiến trường.

Với tư cách là chỉ huy, đương nhiên Dương Bạch cũng không ngần ngại mà lao về phía Cẩn Nhi, tay lăm lăm khẩu súng ngắn đã sẵn sàng bóp cò. Đến khi cậu chỉ còn cách cô chừng một bước chân, Cẩn Nhi phả khói, ấn đầu điếu vẫn nguyên tàn thuốc còn cháy âm ỉ lên trán cậu. Dương Bạch bị bất ngờ thì điếng người, rồi gầm lên đau đớn, vội lùi lại phía sau, tức giận nhìn cô vẻ thận trọng.

- Không phải ai cũng được Trịnh Cẩn Nhi này ưu ái đánh nghiêm túc đâu, oắt con.

- Ả đàn bà khốn kiếp! - Cậu nghiến răng, chĩa nòng súng về phía cô mà nã bốn, năm phát liền.

Cẩn Nhi lập tức lao về phía trước, vừa chạy vừa nghiêng hẳn người qua một bên để tránh đợt đạn của Dương Bạch. Môi cô cong lên thành một nụ cười tuyệt đẹp:

- Thú thực thì tôi cũng thích súng của Nga lắm. Nhưng K-59 thì băng đạn chỉ có 8 viên thôi, nhóc biết chứ?

Con dao găm nhỏ được cô rút ra từ ống tay áo, chém một đường vòng cung dứt khoát trước ngực Dương Bạch. Mắt cô long lên lạ thường, giọng nói lộ rõ vẻ thích thú:

- Cứ cho là nhóc có băng dự phòng, nhưng liệu có đủ thời gian mà thay không? Hay sẽ ngửa bụng trước?

- Cô đánh giá tôi quá thấp rồi đấy, con ả kia! - Dương Bạch mặc kệ lời Cẩn Nhi, tiếp tục nã đạn hòng bắn rụng đối thủ.

Nhưng có vẻ không hiệu quả. Cẩn Nhi lúc này đang cực kì hưng phấn, nét cười dường như không thể dập tắt trên gương mặt xinh đẹp kia. Tới khi khẩu súng thật sự hết đạn sau ba phát bắn cuối cùng, Dương Bạch mới quay sang đánh giáp lá cà. Cậu tung một đấm, rồi một cú đá, liên tục, liên tục nhưng cô đều né được hết. Cẩn Nhi khúc khích cười, thi thoảng lại nghịch ngợm cứa lưỡi dao bén ngọt lên cơ thể Dương Bạch.

- Thế nào? Khoa chân múa tay mệt chưa? Mấy ngón đó là trường phái gì thế? Balê à? - Cô châm chọc.

- Là nhu đạo, con khốn - Cậu thở hổn hển - Để rồi xem, cười người chớ vội cười lâu.

- Nhu đạo? - Cô nhếch môi, đột ngột dừng mọi chuyển động - Một đòn tấn công của nhu đạo, phải như thế này này.

Cẩn Nhi tung một cước ngay cổ cậu, mang theo một lực mạnh đè nghiến cậu xuống đất. Dương Bạch trúng đòn thì nôn ra máu, mặt cũng trầy xước mà đỏ tấy lên. Cậu khò khè thở, cố gượng dậy.

- Cánh tay phải mà yếu ớt thế này, chắc tên Drac kia cũng chẳng ghê gớm gì cho cam. Oắt con, cho đến cuối, mày vẫn chỉ là một con mồi mà thôi, một con mồi bất lực chờ đợi cái chết.
Bình Luận (0)
Comment